Ông ấy cho rằng nguồn gốc chiêu thức “Hoa mọc từ chốn nào” mà Lâm Nhất lĩnh ngộ ra được này là từ tàn bản tiên thiên, thế nên giờ phút này, trong lòng ông ấy liền ngập tràn sự vui mừng.
Trên đài, Lâm Nhất miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cũng nhờ kiên trì, chung quy coi như đáng giá…”
Nhưng thời gian dần trôi qua từng giây, càng lúc hắn càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất cuồng quay.
Môn chủ Bạch Thiên Minh kích động tới mức đứng hẳn dậy, trên mặt ông ấy ngập tràn nét vui mừng, dường như muốn nói gì đó, song Lâm Nhất chẳng những không nghe rõ câu nào, mà ngay cả bóng hình của Bạch Thiên Minh trong mắt hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Đảo mắt nhìn khắp xung quanh một vòng, hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn bên dưới đều đang reo hò, nhưng hắn chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bất cứ ai.
Bịch!
Bước chân của Lâm Nhất lảo đảo, hắn té xỉu trên mặt đất, chìm vào hôn mê,
“Mau cứu người!”
Cả hội trường lập tức xáo động, có mất bóng dáng nhanh chóng lao như bay về phía đài đấu võ…
Đến khi Lâm Nhất tỉnh lại thì đã trôi qua được vài ngày.
Lâm Nhất mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, cảnh tượng thật quen thuộc, đúng là căn nhà gỗ đơn sơ của hắn rồi.
Đau quá đi mất!
Lâm Nhất vừa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện đầu mình đau đớn vô cùng.
Hắn đưa hai tay lên ôm đầu, sau đó nhắm mắt, tĩnh thần một lát mới thấy đỡ hơn trước.
Sau đó hắn vén chăn ra, thấy cả người mình lúc này được băng bó toàn gạc trắng, xung quanh ngập tràn hương thảo dược.
“Mình bị làm sao thế này?”
Lâm Nhất kinh hãi lẩm bẩm, mãi một lúc lâu sau mới dần dần nhớ ra.
Hôm trước hắn quyết đấu một trận với Mã Thiên Nhất. Vào giây phút bị thương nặng ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn cố dùng hết sức lực để thi triển chiêu thức “Hoa mọc từ chốn nào”.
Sau đó liền ngất đi, chìm vào hôn mê.
“Ơ, tỉnh rồi à?”
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, người bước vào ngạc nhiên cất lời hỏi.
Lâm Nhất quay đầu nhìn, liền thấy đệ tử ngoại môn lâu năm Trương Hàn, không khỏi nghi ngờ: “Trương Hàn, ngươi tới đây làm gì?”
Trương Hàn trợn trắng mắt, khoát tay thốt lên: “Ngươi cho rằng ta muốn đến chắc. Bây giờ ngươi là người nổi tiếng của cả môn phái đó, thiếu môn chủ đích thân ra lệnh cho ta tới đây để xem ngươi hồi phục thế nào rồi!”
Lâm Nhất đứng lên rồi nói: “Cảm ơn!”
Trương Hàn cười hề hề, không nói thêm câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt dò xét kỳ quái.
Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ nghiền ngẫm và tò mò, dường như muốn tìm tòi thứ gì đó.
“Đúng là không ngờ luôn á. Ta bảo chứ, rốt cuộc sao ngươi làm được thế hả Lâm Nhất?”
Trương Hàn đột nhiên bật ra một câu hỏi chẳng rõ đầu đuôi.
Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu: “Là sao?”
Trên đài, Lâm Nhất miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cũng nhờ kiên trì, chung quy coi như đáng giá…”
Nhưng thời gian dần trôi qua từng giây, càng lúc hắn càng cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất cuồng quay.
Môn chủ Bạch Thiên Minh kích động tới mức đứng hẳn dậy, trên mặt ông ấy ngập tràn nét vui mừng, dường như muốn nói gì đó, song Lâm Nhất chẳng những không nghe rõ câu nào, mà ngay cả bóng hình của Bạch Thiên Minh trong mắt hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Đảo mắt nhìn khắp xung quanh một vòng, hơn hai ngàn đệ tử ngoại môn bên dưới đều đang reo hò, nhưng hắn chẳng thể nào nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bất cứ ai.
Bịch!
Bước chân của Lâm Nhất lảo đảo, hắn té xỉu trên mặt đất, chìm vào hôn mê,
“Mau cứu người!”
Cả hội trường lập tức xáo động, có mất bóng dáng nhanh chóng lao như bay về phía đài đấu võ…
Đến khi Lâm Nhất tỉnh lại thì đã trôi qua được vài ngày.
Lâm Nhất mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, cảnh tượng thật quen thuộc, đúng là căn nhà gỗ đơn sơ của hắn rồi.
Đau quá đi mất!
Lâm Nhất vừa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện đầu mình đau đớn vô cùng.
Hắn đưa hai tay lên ôm đầu, sau đó nhắm mắt, tĩnh thần một lát mới thấy đỡ hơn trước.
Sau đó hắn vén chăn ra, thấy cả người mình lúc này được băng bó toàn gạc trắng, xung quanh ngập tràn hương thảo dược.
“Mình bị làm sao thế này?”
Lâm Nhất kinh hãi lẩm bẩm, mãi một lúc lâu sau mới dần dần nhớ ra.
Hôm trước hắn quyết đấu một trận với Mã Thiên Nhất. Vào giây phút bị thương nặng ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn cố dùng hết sức lực để thi triển chiêu thức “Hoa mọc từ chốn nào”.
Sau đó liền ngất đi, chìm vào hôn mê.
“Ơ, tỉnh rồi à?”
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, người bước vào ngạc nhiên cất lời hỏi.
Lâm Nhất quay đầu nhìn, liền thấy đệ tử ngoại môn lâu năm Trương Hàn, không khỏi nghi ngờ: “Trương Hàn, ngươi tới đây làm gì?”
Trương Hàn trợn trắng mắt, khoát tay thốt lên: “Ngươi cho rằng ta muốn đến chắc. Bây giờ ngươi là người nổi tiếng của cả môn phái đó, thiếu môn chủ đích thân ra lệnh cho ta tới đây để xem ngươi hồi phục thế nào rồi!”
Lâm Nhất đứng lên rồi nói: “Cảm ơn!”
Trương Hàn cười hề hề, không nói thêm câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt dò xét kỳ quái.
Trong ánh mắt đó tràn ngập vẻ nghiền ngẫm và tò mò, dường như muốn tìm tòi thứ gì đó.
“Đúng là không ngờ luôn á. Ta bảo chứ, rốt cuộc sao ngươi làm được thế hả Lâm Nhất?”
Trương Hàn đột nhiên bật ra một câu hỏi chẳng rõ đầu đuôi.
Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu: “Là sao?”