Kiếm quyết vận chuyển làm thiên địa linh khí khắp bốn phương từ từ mà dày đặc tràn vào trong cơ thể thiếu niên.
Lâm Nhất giống như một con cá kình cực lớn giữa biển cả, điên cuồng hấp thu linh khí, không ngừng nuôi dưỡng nhục thân, củng cố tu vi.
Ánh sáng bạc quanh người lại liên tục lập loè chiếu lên gương mặt thanh tú của thiếu niên khiến hắn ít nhiều trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Hồng hộc!
Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất mở hai mắt ra, trong đáy mắt thoáng loé lên vẻ lạnh lùng sắc bén. Ánh mắt kia tựa như tia lửa điện, chỉ trong một tích tắc dường như đã chiếu sáng rực cả bầu trời đêm bên trong căn phòng, trên người thiếu niên bùng lên kiếm ý lạnh lùng mà bá đạo, kiếm mang ào ạt như sóng biển.
Một hồi sau, luồng kiếm ý dào dạt này tan sạch đi, ẩn hết vào bên trong cơ thể của Lâm Nhất, không hề để lộ ra một chút xíu nào.
Sự dồi dào của kiếm ý ở mức độ này đã vượt xa so với dự đoán của tất cả mọi người.
Càng khó có được là, kiếm ý này bá đạo như vậy lại có thể được sử dụng nhuần nhuyễn, thu phóng tuỳ ý trong tay Lâm Nhất. Nếu như đổi thành người khác, bỗng nhiên có được kiếm ý khủng khiếp như vậy thì sẽ chỉ giống như một đứa trẻ đang múa cây kiếm sắt vượt quá sức nặng của cơ thể nó, lảo đảo ngã bên nọ vật bên kia, có khi còn không làm bị thương nổi người khác mà đã làm bị thương chính mình trước.
“Tử Diên Kiếm Quyết đối với việc cô đọng kiếm ý vẫn luôn sắc bén như vậy, nhưng cảnh giới này của ta một sớm một chiều thì vẫn chưa thể đột phá được nút thắt của cảnh giới Âm Huyền”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi khiến cả ngọn núi trông vô cùng yên tĩnh và phiêu dật.
Lúc này, hắn thử mấy lần dùng kiếm quyết đột phá nút thắt cảnh giới. Không hề có ngoại lệ, lần nào cũng đều thất bại.
Trái lại có một việc bất ngờ là, hắn phát hiện chẳng qua chỉ là tích luỹ chưa đủ mà thôi.
Thời gian này của hắn, sự tăng tiến của tu vi hầu như đều theo lẽ thường, gặp phải nút thắt liền dễ dàng đột phá. Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng chạm đến nút thắt thực sự liền tạm thời bị chặn lại.
Nếu như luyện hoá hoa Hoả Ngục trong túi trữ vật kia ắt sẽ thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền.
Nếu thực sự như vậy thì quả là không đáng, hoa này tương đối quý giá. Mấy chục năm khó gặp một lần, trong cả lãnh thổ rộng lớn của thành U Châu, cho dù là điện Huyền Dương có tài nguyên lớn nhất mà muốn kiếm được hoa Hoả Ngục này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Thiên tài địa bảo chỉ có thể may mắn gặp được chứ không cầu được này mà luyện hoá trong cảnh giới Âm Huyền thì đúng là quá đáng tiếc.
Chỉ là Tào Thần kia.
…
Ban ngày hắn và Tào Thần chỉ nhìn nhau từ xa, nhưng một ánh nhìn đó thôi đã khiến Lâm Nhất cảm nhận được, tu vi của đối phương cực sâu, sâu không thể lường được. Chỉ e lời đồn không hề giả, sớm đã đạt đến mức độ cảnh giới Dương Huyền đại thành đáng sợ.
Lúc mà luồng Chân nguyên hội tụ, mênh mông dạt dào, hùng hậu như đại dương khiến người ta khó mà ngăn chặn.
Loại cảnh giới này so với nhóm người Giang Dật, Tào Hưu thì không biết phải mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Cảnh giới Âm Huyền và Dương Huyền vốn đã có cách biệt, Dương Huyền tiểu thành còn đỡ.
Lâm Nhất giống như một con cá kình cực lớn giữa biển cả, điên cuồng hấp thu linh khí, không ngừng nuôi dưỡng nhục thân, củng cố tu vi.
Ánh sáng bạc quanh người lại liên tục lập loè chiếu lên gương mặt thanh tú của thiếu niên khiến hắn ít nhiều trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Hồng hộc!
Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất mở hai mắt ra, trong đáy mắt thoáng loé lên vẻ lạnh lùng sắc bén. Ánh mắt kia tựa như tia lửa điện, chỉ trong một tích tắc dường như đã chiếu sáng rực cả bầu trời đêm bên trong căn phòng, trên người thiếu niên bùng lên kiếm ý lạnh lùng mà bá đạo, kiếm mang ào ạt như sóng biển.
Một hồi sau, luồng kiếm ý dào dạt này tan sạch đi, ẩn hết vào bên trong cơ thể của Lâm Nhất, không hề để lộ ra một chút xíu nào.
Sự dồi dào của kiếm ý ở mức độ này đã vượt xa so với dự đoán của tất cả mọi người.
Càng khó có được là, kiếm ý này bá đạo như vậy lại có thể được sử dụng nhuần nhuyễn, thu phóng tuỳ ý trong tay Lâm Nhất. Nếu như đổi thành người khác, bỗng nhiên có được kiếm ý khủng khiếp như vậy thì sẽ chỉ giống như một đứa trẻ đang múa cây kiếm sắt vượt quá sức nặng của cơ thể nó, lảo đảo ngã bên nọ vật bên kia, có khi còn không làm bị thương nổi người khác mà đã làm bị thương chính mình trước.
“Tử Diên Kiếm Quyết đối với việc cô đọng kiếm ý vẫn luôn sắc bén như vậy, nhưng cảnh giới này của ta một sớm một chiều thì vẫn chưa thể đột phá được nút thắt của cảnh giới Âm Huyền”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi khiến cả ngọn núi trông vô cùng yên tĩnh và phiêu dật.
Lúc này, hắn thử mấy lần dùng kiếm quyết đột phá nút thắt cảnh giới. Không hề có ngoại lệ, lần nào cũng đều thất bại.
Trái lại có một việc bất ngờ là, hắn phát hiện chẳng qua chỉ là tích luỹ chưa đủ mà thôi.
Thời gian này của hắn, sự tăng tiến của tu vi hầu như đều theo lẽ thường, gặp phải nút thắt liền dễ dàng đột phá. Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng chạm đến nút thắt thực sự liền tạm thời bị chặn lại.
Nếu như luyện hoá hoa Hoả Ngục trong túi trữ vật kia ắt sẽ thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền.
Nếu thực sự như vậy thì quả là không đáng, hoa này tương đối quý giá. Mấy chục năm khó gặp một lần, trong cả lãnh thổ rộng lớn của thành U Châu, cho dù là điện Huyền Dương có tài nguyên lớn nhất mà muốn kiếm được hoa Hoả Ngục này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Thiên tài địa bảo chỉ có thể may mắn gặp được chứ không cầu được này mà luyện hoá trong cảnh giới Âm Huyền thì đúng là quá đáng tiếc.
Chỉ là Tào Thần kia.
…
Ban ngày hắn và Tào Thần chỉ nhìn nhau từ xa, nhưng một ánh nhìn đó thôi đã khiến Lâm Nhất cảm nhận được, tu vi của đối phương cực sâu, sâu không thể lường được. Chỉ e lời đồn không hề giả, sớm đã đạt đến mức độ cảnh giới Dương Huyền đại thành đáng sợ.
Lúc mà luồng Chân nguyên hội tụ, mênh mông dạt dào, hùng hậu như đại dương khiến người ta khó mà ngăn chặn.
Loại cảnh giới này so với nhóm người Giang Dật, Tào Hưu thì không biết phải mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Cảnh giới Âm Huyền và Dương Huyền vốn đã có cách biệt, Dương Huyền tiểu thành còn đỡ.