Toàn thân Ngân Điện Ma Điêu rung lên, nó tiếp tục đuổi theo ngựa Huyết Long.
“Vẫn không quan tâm à?”
Ý cười lộ ra trong mắt Lâm Nhất, chỉ là ý cười này lại vô cùng lạnh lẽo, hắn lạnh giọng: “Vậy thì chơi lớn hơn một chút nào!”
Keng! Keng! Keng! Keng!
Tám chiếc thoi Huyền Lôi còn lại lần lượt đánh vào người Ngân Điện Ma Điêu, chiếc thoi cuối cùng phá tan được lớp phòng ngự cứng rắn của nó, giống như là bị cắn một phát, vô số chiếc lông chim rơi xuống cùng với máu tươi.
Chết tiệt!
Ngân Điện Ma Điêu nổi giận, không thể chịu được nữa, xoay người bay về phía Lâm Nhất, để lại một tia điện sáng chói.
Ầm!
Vào khoảnh khắc Ngân Điện Ma Điêu xoay người lại, sát khí kinh khủng trên người nó nhuộm đen cả một nửa bầu trời, thanh thế kinh thiên động địa. Thiếu niên bình tĩnh cười khẩy, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã xuất hiện trong tay phải của hắn không biết từ khi nào.
Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi...
Tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn khẽ nhẩm niệm, Thương Long Ấn trên ngực toả ra ánh sáng tím nhàn nhạt, lôi văn trên người hắn lập tức sống lại, trông rất dữ tợn. Chúng điên cuồng ngọ nguậy trên da, đổ về phía tay phải.
Khi mười tám lôi văn hợp nhất với nhau, roi Tử Diễm Lôi Hoàng bùng nổ lôi uy ngút trời, hoá thành một con lôi mãng dữ tợn.
Bang!
Ngân Điện Ma Điêu hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, ngay lập tức bị roi quất trúng, máu và sát khí điên cuồng tản ra khỏi người nó.
Một đòn này chấn thiên động địa, ma điêu rơi xuống đất kêu rên, tràn đầy tức giận.
Ầm ầm!
Nó vỗ cánh, tiếp tục bay lên không trung với vết thương nặng trên người. Lâm Nhất khẽ biến sắc, thực sự khá bất ngờ, nếu để đối phương bay lên trời, hắn sẽ không thể nào đỡ được một đòn như sao băng rơi của nó.
Nhưng ngay sau đó vẻ liều mạng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
“Muốn bay lên trời? Không có cửa đâu!"
Sau khi Ngân Điện Ma Điêu có phòng bị thì rất khó để dùng roi Lôi Hoàng làm đối phương trọng thương, nhưng Lâm Nhất vẫn có cách. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên vứt roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay rồi bay lên không trung, dùng cơ thể đỡ lấy.
Thanh Long Phá Thiên Thủ!
Vẻ mặt Lâm Nhất lập tức trở nên lạnh lùng, tay phải lập loè tia điện lướt đi nhanh như chớp, dường như xuyên thủng hư không, hoá thành một chiếc vuốt rồng lập loè tia điện mạnh mẽ đánh tới.
Bùm!
Tiếng vang trầm thấp và nặng nề vang vọng khắp không trung, cơ thể khổng lồ của Ngân Điện Ma Điêu bị đánh rơi xuống.
Rắc rắc rắc!
Dưới một đòn này, cánh trái của Ngân Điện Ma Điêu bị xé rách một lỗ thật lớn, máu phun ra như suối. Cho đến lúc này Ngân Điện Ma Điêu mới ngạc nhiên phát hiện, thiếu niên trước mặt nó căn bản không phải người mà nó có thể coi thường.
“Vẫn không quan tâm à?”
Ý cười lộ ra trong mắt Lâm Nhất, chỉ là ý cười này lại vô cùng lạnh lẽo, hắn lạnh giọng: “Vậy thì chơi lớn hơn một chút nào!”
Keng! Keng! Keng! Keng!
Tám chiếc thoi Huyền Lôi còn lại lần lượt đánh vào người Ngân Điện Ma Điêu, chiếc thoi cuối cùng phá tan được lớp phòng ngự cứng rắn của nó, giống như là bị cắn một phát, vô số chiếc lông chim rơi xuống cùng với máu tươi.
Chết tiệt!
Ngân Điện Ma Điêu nổi giận, không thể chịu được nữa, xoay người bay về phía Lâm Nhất, để lại một tia điện sáng chói.
Ầm!
Vào khoảnh khắc Ngân Điện Ma Điêu xoay người lại, sát khí kinh khủng trên người nó nhuộm đen cả một nửa bầu trời, thanh thế kinh thiên động địa. Thiếu niên bình tĩnh cười khẩy, roi Tử Diễm Lôi Hoàng đã xuất hiện trong tay phải của hắn không biết từ khi nào.
Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi...
Tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, hắn khẽ nhẩm niệm, Thương Long Ấn trên ngực toả ra ánh sáng tím nhàn nhạt, lôi văn trên người hắn lập tức sống lại, trông rất dữ tợn. Chúng điên cuồng ngọ nguậy trên da, đổ về phía tay phải.
Khi mười tám lôi văn hợp nhất với nhau, roi Tử Diễm Lôi Hoàng bùng nổ lôi uy ngút trời, hoá thành một con lôi mãng dữ tợn.
Bang!
Ngân Điện Ma Điêu hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, ngay lập tức bị roi quất trúng, máu và sát khí điên cuồng tản ra khỏi người nó.
Một đòn này chấn thiên động địa, ma điêu rơi xuống đất kêu rên, tràn đầy tức giận.
Ầm ầm!
Nó vỗ cánh, tiếp tục bay lên không trung với vết thương nặng trên người. Lâm Nhất khẽ biến sắc, thực sự khá bất ngờ, nếu để đối phương bay lên trời, hắn sẽ không thể nào đỡ được một đòn như sao băng rơi của nó.
Nhưng ngay sau đó vẻ liều mạng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
“Muốn bay lên trời? Không có cửa đâu!"
Sau khi Ngân Điện Ma Điêu có phòng bị thì rất khó để dùng roi Lôi Hoàng làm đối phương trọng thương, nhưng Lâm Nhất vẫn có cách. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên vứt roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay rồi bay lên không trung, dùng cơ thể đỡ lấy.
Thanh Long Phá Thiên Thủ!
Vẻ mặt Lâm Nhất lập tức trở nên lạnh lùng, tay phải lập loè tia điện lướt đi nhanh như chớp, dường như xuyên thủng hư không, hoá thành một chiếc vuốt rồng lập loè tia điện mạnh mẽ đánh tới.
Bùm!
Tiếng vang trầm thấp và nặng nề vang vọng khắp không trung, cơ thể khổng lồ của Ngân Điện Ma Điêu bị đánh rơi xuống.
Rắc rắc rắc!
Dưới một đòn này, cánh trái của Ngân Điện Ma Điêu bị xé rách một lỗ thật lớn, máu phun ra như suối. Cho đến lúc này Ngân Điện Ma Điêu mới ngạc nhiên phát hiện, thiếu niên trước mặt nó căn bản không phải người mà nó có thể coi thường.