*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ cũng không có thâm thù đại hận gì, vậy mà thủ đoạn của La Thâm quả thật quá tàn ác và bá đạo.
Muốn đấu xem thủ đoạn ai tàn nhẫn hơn sao?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện, bình tĩnh nói: “Trận chiến sau để ta xuất chiến đi”.
“Trận chiến sau để ta xuất chiến đi”.
Giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của Lâm Nhất khiến cho người của thư viện Thiên Phủ đang chăm sóc vết thương cho Mục Tuyết đều kinh ngạc.
Trong ấn tượng của mọi người, thiếu niên này luôn bình tĩnh, rất ít khi nổi giận mà thay đổi quyết định của mình.
Rõ ràng xưa nay hắn không dao động, cho người ta cảm giác không thể đoán được, bây giờ lại đề nghị xuất chiến sớm.
Bọn họ đã định trước sẽ để Lâm Nhất lên phút chót.
Ánh mắt của tiền bối Đường Du, Mặc Linh, Liễu Vân Yên dừng trên người Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Ba người tâm tư nhạy bén, chẳng mấy chốc đã đoán được cách nghĩ của Lâm Nhất. Nếu đã các định thua thì không cần phải để Liễu Vân Yên xuất chiến chịu đựng nỗi đau và sỉ nhục như Mục Tuyết.
Chi bằng để hắn ra tay, dạy cho thư viện Bạch Ngọc một bài học sâu sắc.
“Không, trận này để ta ra tay đi”.
Sắc mặt Liễu Vân Yên trắng nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nàng ta cắn răng, trong mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, giọng nói nghẹn ngào: “Tuy cơ hội để ta chiến thắng Trần Vũ rất mỏng manh, nhưng có mỏng manh hơn nữa cũng có một cơ hội thắng. Lâm công tử, ngươi tin ta một lần này được không?”
Lâm Nhất liếc nhìn nàng ta, im lặng không nói.
Cho dù Mục Tuyết không phải người con gái mà hắn xem trọng, bị người ta sỉ nhục đả kích tàn bạo như vậy, hắn còn không yên lòng.
Nếu Liễu Vân Yên và Bạch Vân, cô gái từng cứu mạng mình, gặp phải nỗi đau như vậy, hắn sợ rằng mình khó mà khống chế bản thân, làm ra chuyện gì không hay.
“Lâm công tử, ngươi để ta thử một lần đi. Mời ngươi đấu trận quyết định cho thư viện Thiên Phủ, bọn ta cần trận thắng đó, ta không muốn từ bỏ ở đây”.
Liễu Vân Yên lại nói lần nữa.
Mỗi người đều có sự kiên trì và cố chấp của mình, đối với Liễu Vân Yên mà nói, nàng ta sẵn sàng hi sinh tất cả trong trận chiến giữa năm thư viện này.
Để nàng ta xuất chiến, tranh giành một cơ hội một phần một nghìn, sau đó để Lâm Nhất đấu trận quyết định. Đây là hi vọng duy nhất để thư viện Thiên Phủ có thể trở mình.
“Thư viện Thiên Phủ đối chiến thư viện Bạch Ngọc, trận thứ hai bắt đầu, mời hai bên cử ra tuyển thủ của mình lên võ đài”.
Giọng nói to lớn vang vọng bên tai, lần nữa lan ra khắp hội trường rộng lớn. Trọng tài xuất hiện, nhìn qua nhìn lại giữa hai thư viện.
Lâm Nhất biết rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng hắn không dám nhìn lại, nhất là không dám nhìn vào ánh mắt của Liễu Vân Yên.
Một khi nhìn tất nhiên sẽ mềm lòng.
Bọn họ cũng không có thâm thù đại hận gì, vậy mà thủ đoạn của La Thâm quả thật quá tàn ác và bá đạo.
Muốn đấu xem thủ đoạn ai tàn nhẫn hơn sao?
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện, bình tĩnh nói: “Trận chiến sau để ta xuất chiến đi”.
“Trận chiến sau để ta xuất chiến đi”.
Giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh của Lâm Nhất khiến cho người của thư viện Thiên Phủ đang chăm sóc vết thương cho Mục Tuyết đều kinh ngạc.
Trong ấn tượng của mọi người, thiếu niên này luôn bình tĩnh, rất ít khi nổi giận mà thay đổi quyết định của mình.
Rõ ràng xưa nay hắn không dao động, cho người ta cảm giác không thể đoán được, bây giờ lại đề nghị xuất chiến sớm.
Bọn họ đã định trước sẽ để Lâm Nhất lên phút chót.
Ánh mắt của tiền bối Đường Du, Mặc Linh, Liễu Vân Yên dừng trên người Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Ba người tâm tư nhạy bén, chẳng mấy chốc đã đoán được cách nghĩ của Lâm Nhất. Nếu đã các định thua thì không cần phải để Liễu Vân Yên xuất chiến chịu đựng nỗi đau và sỉ nhục như Mục Tuyết.
Chi bằng để hắn ra tay, dạy cho thư viện Bạch Ngọc một bài học sâu sắc.
“Không, trận này để ta ra tay đi”.
Sắc mặt Liễu Vân Yên trắng nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Nàng ta cắn răng, trong mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, giọng nói nghẹn ngào: “Tuy cơ hội để ta chiến thắng Trần Vũ rất mỏng manh, nhưng có mỏng manh hơn nữa cũng có một cơ hội thắng. Lâm công tử, ngươi tin ta một lần này được không?”
Lâm Nhất liếc nhìn nàng ta, im lặng không nói.
Cho dù Mục Tuyết không phải người con gái mà hắn xem trọng, bị người ta sỉ nhục đả kích tàn bạo như vậy, hắn còn không yên lòng.
Nếu Liễu Vân Yên và Bạch Vân, cô gái từng cứu mạng mình, gặp phải nỗi đau như vậy, hắn sợ rằng mình khó mà khống chế bản thân, làm ra chuyện gì không hay.
“Lâm công tử, ngươi để ta thử một lần đi. Mời ngươi đấu trận quyết định cho thư viện Thiên Phủ, bọn ta cần trận thắng đó, ta không muốn từ bỏ ở đây”.
Liễu Vân Yên lại nói lần nữa.
Mỗi người đều có sự kiên trì và cố chấp của mình, đối với Liễu Vân Yên mà nói, nàng ta sẵn sàng hi sinh tất cả trong trận chiến giữa năm thư viện này.
Để nàng ta xuất chiến, tranh giành một cơ hội một phần một nghìn, sau đó để Lâm Nhất đấu trận quyết định. Đây là hi vọng duy nhất để thư viện Thiên Phủ có thể trở mình.
“Thư viện Thiên Phủ đối chiến thư viện Bạch Ngọc, trận thứ hai bắt đầu, mời hai bên cử ra tuyển thủ của mình lên võ đài”.
Giọng nói to lớn vang vọng bên tai, lần nữa lan ra khắp hội trường rộng lớn. Trọng tài xuất hiện, nhìn qua nhìn lại giữa hai thư viện.
Lâm Nhất biết rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng hắn không dám nhìn lại, nhất là không dám nhìn vào ánh mắt của Liễu Vân Yên.
Một khi nhìn tất nhiên sẽ mềm lòng.