*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người khác trong chủ điện đều im lặng như ve sầu mùa đông, không dám lên tiếng. Ai cũng biết hôm nay Liễu Nguyệt đã bị Lâm Nhất và Lý Vô Ưu hợp sức với nhau lừa một khoản kếch xù.
Người thông minh đều đã đoán được, sau cùng Đại Huyền đan được bán ra với giá trên trời là do hai người này gây ra.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng ta liếc nhìn Lâm Nhất rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Hì hì, có vẻ như nàng ta đã thật sự từ bỏ đan dược này. Đại ca, cho huynh này!”
Lý Vô Ưu cầm bình ngọc, cười hì hì nói.
Hắn ta tu luyện Đại Diễn Tinh Quyết, chưa đột phá Huyền Quan thì chưa được dùng đan dược nên không cần.
Lâm Nhất lắc đầu: “Ta không cần, đưa cho Lưu Thương công tử đi. Lần trước hắn đã cho ta Phá Không Ấn, lần này lại giúp đỡ ta rất nhiều”.
Lưu Thương ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không cần?”
Lâm Nhất gật đầu: “Không cần, ta đã có nhiều linh ngọc, không cần phải tham lam sử dụng đan dược”.
“Ngươi là người thông minh, nếu ta từ chối nhận Đại Huyền đan này thì bất kính quá”.
Lưu Thương không hề kiểu cách, lập tức đồng ý.
Dù bản thân hắn ta không dùng tới, trong Huyền Thiên Tông cũng có rất nhiều đệ tử có thể sử dụng.
Lý Vô Ưu cầm đan dược, cười bảo: “Trọc đại ca, Liễu Nguyệt nói là lấy đi cho chó ăn kìa”.
“Lời trẻ con nói không kiêng kị thôi”.
Lưu Thương không để ý lắm, cười nhẹ vươn tay về phía Lý Vô Ưu.
“Cho ngươi đấy”.
Nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của đối phương, Lý Vô Ưu nghĩ thầm, tên hoà thượng này thật khó đối phó.
Dù có nói hắn ta thế nào, hắn ta cũng không có phản ứng.
Lưu Thương không đếm xỉa đến bộ dạng đau lòng của Lý Vô Ưu, lập tức nhận lấy bình ngọc, ngắm nghía một hồi mới cất đi.
“Ơ, rượu ngon hết rồi”.
Vò rượu trống rỗng làm Lưu Thương nhíu mày.
“Việc này dễ thôi. Nếu Lưu Thương công tử thích, ta sẽ tặng cho ngươi mười vò”.
Trong túi trữ vật còn hơn một nghìn vò Hầu Nhi Tửu, Lâm Nhất lập tức lấy mười vò ra.
Hai mắt Lưu Thương toả sáng, hắn ta cười còn vui hơn cả khi nhận được Đại Huyền đan cực phẩm: “Lâm huynh đệ thật hào phóng”.
Người trong chủ điện đã về hết, nhưng ba người vẫn ở lại uống
Những người khác trong chủ điện đều im lặng như ve sầu mùa đông, không dám lên tiếng. Ai cũng biết hôm nay Liễu Nguyệt đã bị Lâm Nhất và Lý Vô Ưu hợp sức với nhau lừa một khoản kếch xù.
Người thông minh đều đã đoán được, sau cùng Đại Huyền đan được bán ra với giá trên trời là do hai người này gây ra.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng ta liếc nhìn Lâm Nhất rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Hì hì, có vẻ như nàng ta đã thật sự từ bỏ đan dược này. Đại ca, cho huynh này!”
Lý Vô Ưu cầm bình ngọc, cười hì hì nói.
Hắn ta tu luyện Đại Diễn Tinh Quyết, chưa đột phá Huyền Quan thì chưa được dùng đan dược nên không cần.
Lâm Nhất lắc đầu: “Ta không cần, đưa cho Lưu Thương công tử đi. Lần trước hắn đã cho ta Phá Không Ấn, lần này lại giúp đỡ ta rất nhiều”.
Lưu Thương ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không cần?”
Lâm Nhất gật đầu: “Không cần, ta đã có nhiều linh ngọc, không cần phải tham lam sử dụng đan dược”.
“Ngươi là người thông minh, nếu ta từ chối nhận Đại Huyền đan này thì bất kính quá”.
Lưu Thương không hề kiểu cách, lập tức đồng ý.
Dù bản thân hắn ta không dùng tới, trong Huyền Thiên Tông cũng có rất nhiều đệ tử có thể sử dụng.
Lý Vô Ưu cầm đan dược, cười bảo: “Trọc đại ca, Liễu Nguyệt nói là lấy đi cho chó ăn kìa”.
“Lời trẻ con nói không kiêng kị thôi”.
Lưu Thương không để ý lắm, cười nhẹ vươn tay về phía Lý Vô Ưu.
“Cho ngươi đấy”.
Nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của đối phương, Lý Vô Ưu nghĩ thầm, tên hoà thượng này thật khó đối phó.
Dù có nói hắn ta thế nào, hắn ta cũng không có phản ứng.
Lưu Thương không đếm xỉa đến bộ dạng đau lòng của Lý Vô Ưu, lập tức nhận lấy bình ngọc, ngắm nghía một hồi mới cất đi.
“Ơ, rượu ngon hết rồi”.
Vò rượu trống rỗng làm Lưu Thương nhíu mày.
“Việc này dễ thôi. Nếu Lưu Thương công tử thích, ta sẽ tặng cho ngươi mười vò”.
Trong túi trữ vật còn hơn một nghìn vò Hầu Nhi Tửu, Lâm Nhất lập tức lấy mười vò ra.
Hai mắt Lưu Thương toả sáng, hắn ta cười còn vui hơn cả khi nhận được Đại Huyền đan cực phẩm: “Lâm huynh đệ thật hào phóng”.
Người trong chủ điện đã về hết, nhưng ba người vẫn ở lại uống