“Năm tháng vô tình, lấy trời đất làm lò rèn, rèn núi cao thành kiếm, đóng mây trắng thành cánh bay, luyện biển biếc thành nương dâu…”.
Một lượng thông tin khổng lồ ào ạt tràn vào trong não bộ, khiến đầu như muốn nứt ra.
Tiếng niệm đọc văng vẳng không dứt như tiếng chuông chùa, đóng dấu vào trong ký ức khiến người ta muốn quên cũng chẳng thể quên được.
Một hồi sau, Lâm Nhất bắt đầu đọc lại một lượt những ký ức này, Tuế Nguyệt Tâm Kinh quả thực là một bộ công pháp.
Nhưng không liên quan nhiều đến việc luyện dược, mà cũng không hẳn là một bộ công pháp có thể gia tăng cảnh giới tu vi, mà nó chỉ là một bộ công pháp cổ xưa dùng để tu luyện Linh văn.
Lâm Nhất lúc này mới ngộ ra, hoa văn kỳ lạ mà tên Luyện Dược Sư lạnh lùng kia khắc ra cùng với hoa văn mà hắn dùng để cải tạo lại Tiên Thiên Đan là thứ gì…
Là Linh văn!
Nó là những hoa văn bắt nguồn từ thời kỳ thái cổ với hình dáng ma mị, kỳ quái. Truyện kể, ngày xưa có một thánh nhân đã đọc trộm thiên cơ, lĩnh ngộ được Đạo văn, sau chỉ tuỳ ý phất một luồng Đạo văn đã có thể phong ấn cả vạn dặm sơn hà, đánh trọng thương hung thú thái cổ.
Nhưng đến thời kỳ viễn cổ, những Đạo văn cổ xưa kia đã biến mất hoàn toàn mà không có người truyền thừa.
Người đời sau dù không thể đọc trộm thiên cơ nhưng lại có thể lĩnh ngộ và phát triển được Linh văn từ trong những tàn tích còn sót lại của Đạo văn.
Linh văn mặc dù kém xa so với Đạo văn, nhưng lại dễ nắm bắt hơn, cho dù không phải là thánh nhân cũng vẫn có thể tu luyện được Linh văn.
Nhưng đối với người bình thường, muốn hiểu được Linh văn thì vẫn khó hơn lên trời.
Cho đến ngày nay, những người có thể hiểu thấu Linh văn đều được xưng danh Huyền sư, bình thường mà nói, Linh văn có ba cách dùng, một là luyện thuốc, hai là bày trận và ba là đúc binh khí.
Trong Linh văn phân thành Linh văn cơ bản và Linh văn phẩm cấp, từ thấp đến cao lần lượt có chín phẩm.
Linh văn nhất phẩm được tổng hợp từ hơn trăm loại Linh văn cơ bản. Phẩm cấp càng cao thì quy tắc của Linh văn càng phức tạp.
Trong trận pháp của Đế đô Hoàng thành và rừng Tàng kiếm đều có khắc Linh văn nhưng cụ thể là phẩm nào thì không ai biết.
Lâm Nhất mở bừng mắt, đột nhiên phát hiện ống trúc trong tay đã hoá thành một đống tro tàn. Ống trúc chỉ là vật phàm, thứ có thể khiến nó tồn tại được từ thời viễn cổ đến nay chính là bốn chữ Tuế Nguyệt Như Hoả.
Bây giờ những ký ức bao hàm trong bốn con chữ này đã bị Lâm Nhất hấp thu hoàn toàn cho nên ống trúc đương nhiên sẽ không thể tồn tại được nữa.
“Chẳng trách khi trước Thập Tam gia hỏi ta có phải đã nắm bắt được Linh văn…”.
Lâm Nhất nhớ lại lần đầu tiên khi gặp mặt Thập Tam gia trong rừng Tàng Kiếm ông ta cũng từng hỏi hắn câu này.
Lúc đó hắn chẳng hiểu gì.
Bây giờ nghĩ lại mới bừng tỉnh, Linh văn mà mình biết chính là Linh văn cơ bản.
Không ngờ trong Thanh Dương Giới này lại ngoài ý muốn thu hoạch được ống trúc khiến hắn vô tình đặt một chân lên con đường trở thành Huyền sư.
Chủ nhân sáng tạo ra Tuế Nguyệt Tâm Kinh dựa theo sự biến hoá của thời gian, từ bãi biển hoá nương dâu để lĩnh ngộ ra tồn tại của sức mạnh Tuế Nguyêt.
Trời đất nhìn như vĩnh hằng nhưng kỳ thực vẫn không ngừng bị thời gian luyện hoá. Núi cao cũng có thể biến thành bình địa, biển biếc sẽ hoá thành nương dâu, đối diện với thời gian, chẳng có thứ gì dám vỗ ngực tự xưng sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Do vậy mới tạo ra Tuế Nguyệt Tâm Kinh, lấy Chân nguyên chuyển hoá thành sức mạnh Tuế Nguyệt, sau lấy sức mạnh Tuế Nguyệt hoà trộn với Chân nguyên, khắc hoạ nên Linh văn.
Như vậy, Linh văn sẽ bị sức mạnh của Tuế Nguyệt chi phối, cùng là một cấp Linh văn nhưng loại có thêm sức mạnh của Tuế Nguyệt và loại không có sức mạnh của Tuế Nguyệt có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ là loại công pháp này khi tu luyện sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Sức mạnh Tuế Nguyệt có thể biến núi cao thành bình địa. Chân nguyên của hắn cũng sẽ bị cô đọng, tiêu hao đi theo thời gian mà hắn tu luyện.
Như vậy có lợi nhưng cũng có hại.
Sau khi Chân nguyên bị cô đọng chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng Chân nguyên tiêu hao cũng sẽ khiến tốc độ gia tăng cảnh giới chậm lại.
May là tạm thời lúc này Lâm Nhất không cần thiết phải quá lo lắng.
Từ sau khi hắn chiếm đoạt một lượng lớn sức mạnh Âm sát phá vỡ Huyền Quan đến nay vẫn chưa có thời gian để tĩnh tâm luyện hoá.
Vừa hay nhân lúc ở lại Thảo Mộc phong này sẽ tập trung tiêu hoá cho hết.
Sau khi quyết định xong, Lâm Nhất liền bắt đầu chính thức tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh.
Nhưng việc tu luyện Tâm Kinh này lại cực kỳ hao tổn Chân nguyên, mà quá trình tu luyện lại càng ì ạch.
May là số Linh nguyên mà Lý Vô Ưu nhặt được kia đều đã đưa cho Lâm Nhất, nếu không chỉ nhờ vào nguồn sức mạnh âm sát còn sót lại lúc trước thì quả thực không đủ để mà tiêu hao.
Thời gian dần trôi.
Việc tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh cũng tạm coi như đi vào quỹ đạo, đồng thời thành công luyện hoá ra được một sợi sức mạnh Tuế Nguyệt.
Lâm Nhất bất kể ngày dài đêm thâu đều chìm đắm trong khổ luyện, không dám có chút xíu lơ là.
Mới chớp mắt, hắn đã ở lại Thảo Mộc phong một tháng trời.
Ngoài việc tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh, võ kỹ và kiếm pháp của Lâm Nhất đều không hề giảm sút. Đồng thời còn thử ngưng tụ một sợi huyền mạch khiến cảnh giới tu vi tăng tiến một bậc.
Ở cảnh giới Huyền Võ, khi ngựng tụ sợi huyền mạch đầu tiên sẽ gặp phải tình trạng chững lại, tám sợi huyền mạch phía sau càng lúc càng khó luyện.
Lúc cuối tháng, cuối cùng hắn cũng thành công.
Vào giây phút sợi huyền mạch được ngưng tụ thành, Lâm Nhất đột ngột cảm giác Tử Diên Hoa lúc này đã có thể chứa đựng được lượng Chân nguyên gấp mười lần lúc trước.
Có thể thấy được sự khác biệt rất lớn giữa các tầng trong cảnh giới Huyền Võ.
Nếu như không phải đã nắm hết được toàn bộ kiếm ý, dù tương hỗ nhưng không thể sử dụng binh khí khiến hắn chiếm được lợi lớn thì quả thực Ngưu Bính Thuận đang là cảnh giới Huyền Võ tầng thứ ba không hề dễ đối phó.
Thời gian kéo dài, chỉ dựa vào số lượng Chân nguyên khủng khiếp kia thôi đã đủ để tiêu hao sạch mạng sống của hắn rồi.
Hôm nay, Lâm Nhất dừng việc tu luyện lại, Lý Vô Ưu đi lang thang khắp nơi cũng trở về.
Một đám người Đinh Cửu Hào mặc quần áo tù nhân cũng tập trung hết trên khoảng sân trống trước căn nhà lá.
Hôm nay chính là ngày quy định đi tuần hàng tháng của Thảo Mộc phong.
Ngày này dùng để kiểm kê lại số lượng dược thảo có đúng với thống kê hay không, kiểm tra xem những Linh dược quý giá có bị hư hại gì không.
Ngoại trừ Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra, thần sắc của những người khác đều rất căng thẳng, đầy vẻ thấp thỏm bất an.
Một lượng thông tin khổng lồ ào ạt tràn vào trong não bộ, khiến đầu như muốn nứt ra.
Tiếng niệm đọc văng vẳng không dứt như tiếng chuông chùa, đóng dấu vào trong ký ức khiến người ta muốn quên cũng chẳng thể quên được.
Một hồi sau, Lâm Nhất bắt đầu đọc lại một lượt những ký ức này, Tuế Nguyệt Tâm Kinh quả thực là một bộ công pháp.
Nhưng không liên quan nhiều đến việc luyện dược, mà cũng không hẳn là một bộ công pháp có thể gia tăng cảnh giới tu vi, mà nó chỉ là một bộ công pháp cổ xưa dùng để tu luyện Linh văn.
Lâm Nhất lúc này mới ngộ ra, hoa văn kỳ lạ mà tên Luyện Dược Sư lạnh lùng kia khắc ra cùng với hoa văn mà hắn dùng để cải tạo lại Tiên Thiên Đan là thứ gì…
Là Linh văn!
Nó là những hoa văn bắt nguồn từ thời kỳ thái cổ với hình dáng ma mị, kỳ quái. Truyện kể, ngày xưa có một thánh nhân đã đọc trộm thiên cơ, lĩnh ngộ được Đạo văn, sau chỉ tuỳ ý phất một luồng Đạo văn đã có thể phong ấn cả vạn dặm sơn hà, đánh trọng thương hung thú thái cổ.
Nhưng đến thời kỳ viễn cổ, những Đạo văn cổ xưa kia đã biến mất hoàn toàn mà không có người truyền thừa.
Người đời sau dù không thể đọc trộm thiên cơ nhưng lại có thể lĩnh ngộ và phát triển được Linh văn từ trong những tàn tích còn sót lại của Đạo văn.
Linh văn mặc dù kém xa so với Đạo văn, nhưng lại dễ nắm bắt hơn, cho dù không phải là thánh nhân cũng vẫn có thể tu luyện được Linh văn.
Nhưng đối với người bình thường, muốn hiểu được Linh văn thì vẫn khó hơn lên trời.
Cho đến ngày nay, những người có thể hiểu thấu Linh văn đều được xưng danh Huyền sư, bình thường mà nói, Linh văn có ba cách dùng, một là luyện thuốc, hai là bày trận và ba là đúc binh khí.
Trong Linh văn phân thành Linh văn cơ bản và Linh văn phẩm cấp, từ thấp đến cao lần lượt có chín phẩm.
Linh văn nhất phẩm được tổng hợp từ hơn trăm loại Linh văn cơ bản. Phẩm cấp càng cao thì quy tắc của Linh văn càng phức tạp.
Trong trận pháp của Đế đô Hoàng thành và rừng Tàng kiếm đều có khắc Linh văn nhưng cụ thể là phẩm nào thì không ai biết.
Lâm Nhất mở bừng mắt, đột nhiên phát hiện ống trúc trong tay đã hoá thành một đống tro tàn. Ống trúc chỉ là vật phàm, thứ có thể khiến nó tồn tại được từ thời viễn cổ đến nay chính là bốn chữ Tuế Nguyệt Như Hoả.
Bây giờ những ký ức bao hàm trong bốn con chữ này đã bị Lâm Nhất hấp thu hoàn toàn cho nên ống trúc đương nhiên sẽ không thể tồn tại được nữa.
“Chẳng trách khi trước Thập Tam gia hỏi ta có phải đã nắm bắt được Linh văn…”.
Lâm Nhất nhớ lại lần đầu tiên khi gặp mặt Thập Tam gia trong rừng Tàng Kiếm ông ta cũng từng hỏi hắn câu này.
Lúc đó hắn chẳng hiểu gì.
Bây giờ nghĩ lại mới bừng tỉnh, Linh văn mà mình biết chính là Linh văn cơ bản.
Không ngờ trong Thanh Dương Giới này lại ngoài ý muốn thu hoạch được ống trúc khiến hắn vô tình đặt một chân lên con đường trở thành Huyền sư.
Chủ nhân sáng tạo ra Tuế Nguyệt Tâm Kinh dựa theo sự biến hoá của thời gian, từ bãi biển hoá nương dâu để lĩnh ngộ ra tồn tại của sức mạnh Tuế Nguyêt.
Trời đất nhìn như vĩnh hằng nhưng kỳ thực vẫn không ngừng bị thời gian luyện hoá. Núi cao cũng có thể biến thành bình địa, biển biếc sẽ hoá thành nương dâu, đối diện với thời gian, chẳng có thứ gì dám vỗ ngực tự xưng sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Do vậy mới tạo ra Tuế Nguyệt Tâm Kinh, lấy Chân nguyên chuyển hoá thành sức mạnh Tuế Nguyệt, sau lấy sức mạnh Tuế Nguyệt hoà trộn với Chân nguyên, khắc hoạ nên Linh văn.
Như vậy, Linh văn sẽ bị sức mạnh của Tuế Nguyệt chi phối, cùng là một cấp Linh văn nhưng loại có thêm sức mạnh của Tuế Nguyệt và loại không có sức mạnh của Tuế Nguyệt có sự khác biệt rất lớn.
Chỉ là loại công pháp này khi tu luyện sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
Sức mạnh Tuế Nguyệt có thể biến núi cao thành bình địa. Chân nguyên của hắn cũng sẽ bị cô đọng, tiêu hao đi theo thời gian mà hắn tu luyện.
Như vậy có lợi nhưng cũng có hại.
Sau khi Chân nguyên bị cô đọng chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng Chân nguyên tiêu hao cũng sẽ khiến tốc độ gia tăng cảnh giới chậm lại.
May là tạm thời lúc này Lâm Nhất không cần thiết phải quá lo lắng.
Từ sau khi hắn chiếm đoạt một lượng lớn sức mạnh Âm sát phá vỡ Huyền Quan đến nay vẫn chưa có thời gian để tĩnh tâm luyện hoá.
Vừa hay nhân lúc ở lại Thảo Mộc phong này sẽ tập trung tiêu hoá cho hết.
Sau khi quyết định xong, Lâm Nhất liền bắt đầu chính thức tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh.
Nhưng việc tu luyện Tâm Kinh này lại cực kỳ hao tổn Chân nguyên, mà quá trình tu luyện lại càng ì ạch.
May là số Linh nguyên mà Lý Vô Ưu nhặt được kia đều đã đưa cho Lâm Nhất, nếu không chỉ nhờ vào nguồn sức mạnh âm sát còn sót lại lúc trước thì quả thực không đủ để mà tiêu hao.
Thời gian dần trôi.
Việc tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh cũng tạm coi như đi vào quỹ đạo, đồng thời thành công luyện hoá ra được một sợi sức mạnh Tuế Nguyệt.
Lâm Nhất bất kể ngày dài đêm thâu đều chìm đắm trong khổ luyện, không dám có chút xíu lơ là.
Mới chớp mắt, hắn đã ở lại Thảo Mộc phong một tháng trời.
Ngoài việc tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh, võ kỹ và kiếm pháp của Lâm Nhất đều không hề giảm sút. Đồng thời còn thử ngưng tụ một sợi huyền mạch khiến cảnh giới tu vi tăng tiến một bậc.
Ở cảnh giới Huyền Võ, khi ngựng tụ sợi huyền mạch đầu tiên sẽ gặp phải tình trạng chững lại, tám sợi huyền mạch phía sau càng lúc càng khó luyện.
Lúc cuối tháng, cuối cùng hắn cũng thành công.
Vào giây phút sợi huyền mạch được ngưng tụ thành, Lâm Nhất đột ngột cảm giác Tử Diên Hoa lúc này đã có thể chứa đựng được lượng Chân nguyên gấp mười lần lúc trước.
Có thể thấy được sự khác biệt rất lớn giữa các tầng trong cảnh giới Huyền Võ.
Nếu như không phải đã nắm hết được toàn bộ kiếm ý, dù tương hỗ nhưng không thể sử dụng binh khí khiến hắn chiếm được lợi lớn thì quả thực Ngưu Bính Thuận đang là cảnh giới Huyền Võ tầng thứ ba không hề dễ đối phó.
Thời gian kéo dài, chỉ dựa vào số lượng Chân nguyên khủng khiếp kia thôi đã đủ để tiêu hao sạch mạng sống của hắn rồi.
Hôm nay, Lâm Nhất dừng việc tu luyện lại, Lý Vô Ưu đi lang thang khắp nơi cũng trở về.
Một đám người Đinh Cửu Hào mặc quần áo tù nhân cũng tập trung hết trên khoảng sân trống trước căn nhà lá.
Hôm nay chính là ngày quy định đi tuần hàng tháng của Thảo Mộc phong.
Ngày này dùng để kiểm kê lại số lượng dược thảo có đúng với thống kê hay không, kiểm tra xem những Linh dược quý giá có bị hư hại gì không.
Ngoại trừ Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra, thần sắc của những người khác đều rất căng thẳng, đầy vẻ thấp thỏm bất an.