Sắc mặt đám người Tiêu Vân Tông đỏ bừng, bọn họ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, nhịn không được bắt đầu chửi ầm lên, giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Ta từ núi Viêm Long rời khỏi Lôi Châu, nhất định phải đi ngang qua thành Thiên Lăng thì đã sao? Ngay cả đi ngang qua cũng không được à?”
Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, Lâm Nhất nhìn xuống mấy người kia, cười khẩy không thôi.
“Tiểu Kiếm Nô! Ngươi muốn chết à? Giết con của ta thì thôi đi, còn chạy đến làm nhục ta, ngươi tưởng rằng một có một con Tử Điện Ma Long Điểu thì thích làm gì làm sao?”, sắc mặt gia chủ Trần gia cực kỳ khó coi. Trần Tử Ngọc chết trong tay đối phương, nếu không phải vì kiêng kị Lạc Thủy thượng nhân, ông ta đã sớm giết chết Lâm Nhất rồi.
Nào ngờ, bản thân không đến tìm hắn gây rối thì thôi đi, tên này lại chủ động đến làm nhục bọn họ.
Đám người này lòng dạ hẹp hòi, vốn không để tâm đến lời Lâm Nhất, một mực khăng khăng đối phương cố ý dùng Tử Điện Ma Long Điểu đến gây hấn.
“Ông không nói thì ta đã sớm quên mất chuyện nhỏ nhặt này rồi, tuy nhiên, có một việc ông nói rất đúng, trước mặt Tử Điện Ma Long Điểu, lão già như ông chẳng khác nào một tên phế vật cả!”
Dứt lời, sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, sát ý trong mắt lóe lên.
Với hắn, chém giết thất tú Thiên Lăng là để trút hết cơn giận trong lòng, cũng coi như chấm dứt ân oán. Nhưng nếu người khác đã chủ động tìm tới gây chuyện, còn há miệng ngậm miệng Kiếm Nô, vậy thì hắn cũng không ngại dạy cho đám người này một bài học.
Cảm nhận được sát ý của Lâm Nhất, uy áp trên người Tử Điện Ma Long Điểu phút chốc bộc phát. Từng sợi long văn Tử Điện to lớn mà dữ tợn bao quanh người nó bắt đầu di chuyển điên cuồng, trên vòm trời, lôi vân có khí thế phải mấy người mới cản nổi bỗng trở nên cuồng bạo.
Ầm!
Phút chốc, lôi vân đen kịt liền hung hăng khuếch tán, bao phủ toàn bộ vùng trời này, một tia nắng mặt trời cũng không xuyên qua được. Điều kinh khủng nhất chính là khí thế phát ra từ long văn Tử Điện đang di chuyển khắp người Tử Điện Ma Long Điểu càng khiến uy áp bá chủ của nó trực tiếp tăng vọt lên cấp vương giả.
Khí thế khủng bố khiến lòng người hoảng sợ kia nhanh chóng bắn nát uy áp phát ra từ năm vị cao thủ Thiên Phách, khiến bọn họ lảo đảo giữa không trung.
Đáng chết, từ khi nào súc sinh kia trở nên mạnh mẽ như vậy?
Đám người biến sắc, ánh mắt khi nhìn Tử Điện Ma Long Điểu lộ rõ sự hoảng sợ.
Tông chủ Tiêu Vân Tông vội nói: “Lâm công tử, có chuyện từ từ nói, từ từ nói. Không phải ngươi chỉ đi ngang qua thôi sao, giờ chúng ta sẽ nhường đường cho ngươi”.
“Tiêu rồi!”
Gia chủ Trần gia biến sắc, vội quay người bỏ chạy.
Nhưng một khắc sau, sắc mặt ông ta lộ rõ sự kinh hoàng khi phát hiện dưới uy áp của yêu thú Thiên Phách cấp vương giả, dường như ông ta bị giam cầm trong khoảng không gian này, chỉ xoay người một cái thôi cũng cực kỳ gian nan.
“Ta từ núi Viêm Long rời khỏi Lôi Châu, nhất định phải đi ngang qua thành Thiên Lăng thì đã sao? Ngay cả đi ngang qua cũng không được à?”
Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, Lâm Nhất nhìn xuống mấy người kia, cười khẩy không thôi.
“Tiểu Kiếm Nô! Ngươi muốn chết à? Giết con của ta thì thôi đi, còn chạy đến làm nhục ta, ngươi tưởng rằng một có một con Tử Điện Ma Long Điểu thì thích làm gì làm sao?”, sắc mặt gia chủ Trần gia cực kỳ khó coi. Trần Tử Ngọc chết trong tay đối phương, nếu không phải vì kiêng kị Lạc Thủy thượng nhân, ông ta đã sớm giết chết Lâm Nhất rồi.
Nào ngờ, bản thân không đến tìm hắn gây rối thì thôi đi, tên này lại chủ động đến làm nhục bọn họ.
Đám người này lòng dạ hẹp hòi, vốn không để tâm đến lời Lâm Nhất, một mực khăng khăng đối phương cố ý dùng Tử Điện Ma Long Điểu đến gây hấn.
“Ông không nói thì ta đã sớm quên mất chuyện nhỏ nhặt này rồi, tuy nhiên, có một việc ông nói rất đúng, trước mặt Tử Điện Ma Long Điểu, lão già như ông chẳng khác nào một tên phế vật cả!”
Dứt lời, sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lẽo, sát ý trong mắt lóe lên.
Với hắn, chém giết thất tú Thiên Lăng là để trút hết cơn giận trong lòng, cũng coi như chấm dứt ân oán. Nhưng nếu người khác đã chủ động tìm tới gây chuyện, còn há miệng ngậm miệng Kiếm Nô, vậy thì hắn cũng không ngại dạy cho đám người này một bài học.
Cảm nhận được sát ý của Lâm Nhất, uy áp trên người Tử Điện Ma Long Điểu phút chốc bộc phát. Từng sợi long văn Tử Điện to lớn mà dữ tợn bao quanh người nó bắt đầu di chuyển điên cuồng, trên vòm trời, lôi vân có khí thế phải mấy người mới cản nổi bỗng trở nên cuồng bạo.
Ầm!
Phút chốc, lôi vân đen kịt liền hung hăng khuếch tán, bao phủ toàn bộ vùng trời này, một tia nắng mặt trời cũng không xuyên qua được. Điều kinh khủng nhất chính là khí thế phát ra từ long văn Tử Điện đang di chuyển khắp người Tử Điện Ma Long Điểu càng khiến uy áp bá chủ của nó trực tiếp tăng vọt lên cấp vương giả.
Khí thế khủng bố khiến lòng người hoảng sợ kia nhanh chóng bắn nát uy áp phát ra từ năm vị cao thủ Thiên Phách, khiến bọn họ lảo đảo giữa không trung.
Đáng chết, từ khi nào súc sinh kia trở nên mạnh mẽ như vậy?
Đám người biến sắc, ánh mắt khi nhìn Tử Điện Ma Long Điểu lộ rõ sự hoảng sợ.
Tông chủ Tiêu Vân Tông vội nói: “Lâm công tử, có chuyện từ từ nói, từ từ nói. Không phải ngươi chỉ đi ngang qua thôi sao, giờ chúng ta sẽ nhường đường cho ngươi”.
“Tiêu rồi!”
Gia chủ Trần gia biến sắc, vội quay người bỏ chạy.
Nhưng một khắc sau, sắc mặt ông ta lộ rõ sự kinh hoàng khi phát hiện dưới uy áp của yêu thú Thiên Phách cấp vương giả, dường như ông ta bị giam cầm trong khoảng không gian này, chỉ xoay người một cái thôi cũng cực kỳ gian nan.