Người mà hắn đụng phải ở cửa thứ ba hiển nhiên không phải một nhân vật lợi hại gì, dù sao thì việc chạm mặt với hai tên đứng đầu bảng ở cửa thứ hai cũng đã đủ hiếm có rồi.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Phương Hàn Lạc lộ vẻ vui mừng, tuy bản thân bọn họ không có cơ hội, nhưng Lâm Nhất đang tranh giành thể diện cho Nam Vực, huống hồ, quan hệ giữa mọi người cũng không tệ, nên đương nhiên là tất cả đều cảm thấy mừng thay cho hắn.
...
Mật cảnh Mê Cung.
Lâm Nhất đã thông qua được vòng khảo nghiệm thứ ba, vòng này khá là hung hiểm, đó chính là vượt qua một cái động dung nham giăng đầy sấm sét. Trên bề mặt dung nham nóng hổi còn có linh trận do mấy vị Huyền sư tứ phẩm tài ba bố trí, bước đi trong đó phải thận trọng từng bước mới được.
Huyền sư tu luyện linh văn, thăng cấp lên tứ phẩm tương đương với bước qua một cái khảm cực lớn, thực lực sẽ có sự tăng vọt về chất.
Nguyên nhân chính yếu nhất là Huyền sư tứ phẩm có khả năng khống chế linh văn tứ phẩm, phải biết, linh văn tứ phẩm đã được xem là linh văn cấp cao rồi. Có linh văn cấp cao phụ trợ, bất kể là linh đồ, trận pháp hay khôi lỗi, cũng đều sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Cũng may, Lâm Nhất coi như tinh thông một chút linh văn, nên tuy cửa ải này có phần hung hiểm, nhưng lại không bị tổn thương gì.
Hiện tại, trước mặt hắn là một lối đi rộng rãi, ở phía cuối có một cánh cửa bằng đồng thau cực lớn.
Cánh cửa này khá đặc biệt, hai tấm ván cửa được khóa bằng một đồ án màu vàng, đồ án kia được tạo thành từ những sợi linh văn đan xen nhau, thoạt nhìn hệt như hằng hà sa số chim chóc tề tụ cùng một chỗ.
“Linh đồ”.
Lâm Nhất híp mắt quan sát và nhanh chóng nhìn ra mánh khóe, đây quả thật là linh đồ, hơn nữa còn rất cao thâm. Nhìn sơ qua, nó trông như một bức Bách Điểu Triều Phượng, tuy nhiên, người lưu lại thứ này không hề vẽ ra vân phượng, cho nên nó vốn không có tính công kích.
Lâm Nhất thoáng dừng lại trước cánh cửa đồng thau cực lớn kia, hít sâu một hơi.
Qua ải này, xem như danh ngạch đã đến tay.
Theo như suy đoán của Lâm Nhất, có lẽ đối thủ đã sớm chờ sẵn trong đó, dù sao, ở cửa thứ hai, hắn đụng phải Chung Huyền nên đã bị chậm trễ rất nhiều.
Để ta xem xem ngươi là ai!
Trong mắt Lâm Nhất bắn ra duệ khí sắc bén, hắn không chút do dự đặt tay lên linh đồ Bách Điểu và đẩy mạnh.
Ầm!
Khoảnh khắc cửa mở ra, đồ án rực sáng, chim chóc đàn đàn lũ lũ bay ra, cứ như là một nghi thức chào đón Lâm Nhất vậy.
Ải cuối cùng tranh đoạt danh ngạch, cũng là ải quan trọng nhất… chính thức bắt đầu!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Phương Hàn Lạc lộ vẻ vui mừng, tuy bản thân bọn họ không có cơ hội, nhưng Lâm Nhất đang tranh giành thể diện cho Nam Vực, huống hồ, quan hệ giữa mọi người cũng không tệ, nên đương nhiên là tất cả đều cảm thấy mừng thay cho hắn.
...
Mật cảnh Mê Cung.
Lâm Nhất đã thông qua được vòng khảo nghiệm thứ ba, vòng này khá là hung hiểm, đó chính là vượt qua một cái động dung nham giăng đầy sấm sét. Trên bề mặt dung nham nóng hổi còn có linh trận do mấy vị Huyền sư tứ phẩm tài ba bố trí, bước đi trong đó phải thận trọng từng bước mới được.
Huyền sư tu luyện linh văn, thăng cấp lên tứ phẩm tương đương với bước qua một cái khảm cực lớn, thực lực sẽ có sự tăng vọt về chất.
Nguyên nhân chính yếu nhất là Huyền sư tứ phẩm có khả năng khống chế linh văn tứ phẩm, phải biết, linh văn tứ phẩm đã được xem là linh văn cấp cao rồi. Có linh văn cấp cao phụ trợ, bất kể là linh đồ, trận pháp hay khôi lỗi, cũng đều sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Cũng may, Lâm Nhất coi như tinh thông một chút linh văn, nên tuy cửa ải này có phần hung hiểm, nhưng lại không bị tổn thương gì.
Hiện tại, trước mặt hắn là một lối đi rộng rãi, ở phía cuối có một cánh cửa bằng đồng thau cực lớn.
Cánh cửa này khá đặc biệt, hai tấm ván cửa được khóa bằng một đồ án màu vàng, đồ án kia được tạo thành từ những sợi linh văn đan xen nhau, thoạt nhìn hệt như hằng hà sa số chim chóc tề tụ cùng một chỗ.
“Linh đồ”.
Lâm Nhất híp mắt quan sát và nhanh chóng nhìn ra mánh khóe, đây quả thật là linh đồ, hơn nữa còn rất cao thâm. Nhìn sơ qua, nó trông như một bức Bách Điểu Triều Phượng, tuy nhiên, người lưu lại thứ này không hề vẽ ra vân phượng, cho nên nó vốn không có tính công kích.
Lâm Nhất thoáng dừng lại trước cánh cửa đồng thau cực lớn kia, hít sâu một hơi.
Qua ải này, xem như danh ngạch đã đến tay.
Theo như suy đoán của Lâm Nhất, có lẽ đối thủ đã sớm chờ sẵn trong đó, dù sao, ở cửa thứ hai, hắn đụng phải Chung Huyền nên đã bị chậm trễ rất nhiều.
Để ta xem xem ngươi là ai!
Trong mắt Lâm Nhất bắn ra duệ khí sắc bén, hắn không chút do dự đặt tay lên linh đồ Bách Điểu và đẩy mạnh.
Ầm!
Khoảnh khắc cửa mở ra, đồ án rực sáng, chim chóc đàn đàn lũ lũ bay ra, cứ như là một nghi thức chào đón Lâm Nhất vậy.
Ải cuối cùng tranh đoạt danh ngạch, cũng là ải quan trọng nhất… chính thức bắt đầu!