*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua chút bản lĩnh này mà cũng muốn giết ta, không khỏi quá ngây thơ rồi!
Nhìn nhóm hắc y nhân lao đến chém giết, trong mắt Lâm Nhất bỗng bung ra phong mang lạnh lẽo, sắc bén.
Một giây sau, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên bên trong cơ thể, lúc năm ngón tay siết chặt, có luồng quyền mang lạnh lẽo bùng ra quang mang màu bạc cực kỳ chói mắt.
Ầm!
Thân như Long Tượng, quyền như kiếm, Tử Diên kiếm kình sôi sục trong cơ thể lập tức bung ra. Quyền mang dưới sức ngưng tụ của kiếm kình, khí thế Long Hổ đã đạt đến mức sắc bén trước nay chưa từng có, giống như một tia sét màu bạc xé toạc bầu không.
Rầm rầm rầm!
Quyền mang xẹt qua như tia chớp, lấy khí thế không gì địch nổi dễ dàng đánh lui mấy người này. Cơ thể bọn chúng ở giữa không trung nổ thành từng đám sương máu, một đòn đòi mạng, mạnh mẽ đến mức khiến người ta run sợ.
Hắn bây giờ, Chân nguyên đã có chín phần chuyển hoá thành Tử Diên kiếm kình, đối diện với đối thủ có tu vi kém mình thì đã có thể hoàn toàn nghiền nát bọn họ.
Bất cứ phòng ngự nào ở trước mặt Tử Diên kiếm kình nổi tiếng sắc bén này đều chẳng khác gì một con bướm giấy.
Một đòn đòi mạng, đâm là vỡ.
Vươn tay lên phẩy một cái, tịch thu hết túi trữ vật ở giữa không trung của đám người nọ.
“Loại cảm giác này thật là tốt, nếu sau khi lấy lại được Táng Hoa Kiếm thì cho dù có phải đối đầu với kẻ có cảnh giới Âm Huyền tiểu thành thì ta cũng sẽ không thua về tu vi nữa”.
Khoé môi khẽ cong lên ý cười, trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên dưới ánh trăng trông càng có vẻ tự tin vô cùng.
Viu!
Lâm Nhất đáp xuống đất sau đó lại đạp người bay lên không trung, giống như mũi tên bắn khỏi cung, trong bóng tối mênh mang, hắn tiếp tục do thám khu vực xung quanh.
Càng lúc càng đến gần nơi trú ẩn của kẻ đứng sau thao túng thì số lượng hắc y nhân mà hắn gặp trên đường lại càng đông.
Chẳng qua đám người này có tu vi không cao, đa phần đều là Huyền Võ tầng thứ 7 thứ 8.
Cảnh giới như vậy, cho dù là Lâm Nhất chưa từng ra khỏi Đại Tần thì cũng chẳng đáng để hắn phải bận tâm. Huống hồ là Lâm Nhất bây giờ đã khác xưa, hắn dễ dàng nghiền nát bọn họ như bóp một cành cây mục.
“Đó là…”.
Trên một cây cổ thụ cao chọc trời, Lâm Nhất đứng trên ngọn cây, phía trước là một khu đất trống trải, có một trận pháp Linh văn vô cùng cổ quái.
Điểm cuối trong trận có khảm một viên Linh ngọc tam phẩm, chớp mắt nhìn kỹ lại, trận pháp này ít nhất phải dùng đến hơn nghìn viên Linh ngọc tam phẩm.
Chẳng qua chút bản lĩnh này mà cũng muốn giết ta, không khỏi quá ngây thơ rồi!
Nhìn nhóm hắc y nhân lao đến chém giết, trong mắt Lâm Nhất bỗng bung ra phong mang lạnh lẽo, sắc bén.
Một giây sau, tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên bên trong cơ thể, lúc năm ngón tay siết chặt, có luồng quyền mang lạnh lẽo bùng ra quang mang màu bạc cực kỳ chói mắt.
Ầm!
Thân như Long Tượng, quyền như kiếm, Tử Diên kiếm kình sôi sục trong cơ thể lập tức bung ra. Quyền mang dưới sức ngưng tụ của kiếm kình, khí thế Long Hổ đã đạt đến mức sắc bén trước nay chưa từng có, giống như một tia sét màu bạc xé toạc bầu không.
Rầm rầm rầm!
Quyền mang xẹt qua như tia chớp, lấy khí thế không gì địch nổi dễ dàng đánh lui mấy người này. Cơ thể bọn chúng ở giữa không trung nổ thành từng đám sương máu, một đòn đòi mạng, mạnh mẽ đến mức khiến người ta run sợ.
Hắn bây giờ, Chân nguyên đã có chín phần chuyển hoá thành Tử Diên kiếm kình, đối diện với đối thủ có tu vi kém mình thì đã có thể hoàn toàn nghiền nát bọn họ.
Bất cứ phòng ngự nào ở trước mặt Tử Diên kiếm kình nổi tiếng sắc bén này đều chẳng khác gì một con bướm giấy.
Một đòn đòi mạng, đâm là vỡ.
Vươn tay lên phẩy một cái, tịch thu hết túi trữ vật ở giữa không trung của đám người nọ.
“Loại cảm giác này thật là tốt, nếu sau khi lấy lại được Táng Hoa Kiếm thì cho dù có phải đối đầu với kẻ có cảnh giới Âm Huyền tiểu thành thì ta cũng sẽ không thua về tu vi nữa”.
Khoé môi khẽ cong lên ý cười, trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên dưới ánh trăng trông càng có vẻ tự tin vô cùng.
Viu!
Lâm Nhất đáp xuống đất sau đó lại đạp người bay lên không trung, giống như mũi tên bắn khỏi cung, trong bóng tối mênh mang, hắn tiếp tục do thám khu vực xung quanh.
Càng lúc càng đến gần nơi trú ẩn của kẻ đứng sau thao túng thì số lượng hắc y nhân mà hắn gặp trên đường lại càng đông.
Chẳng qua đám người này có tu vi không cao, đa phần đều là Huyền Võ tầng thứ 7 thứ 8.
Cảnh giới như vậy, cho dù là Lâm Nhất chưa từng ra khỏi Đại Tần thì cũng chẳng đáng để hắn phải bận tâm. Huống hồ là Lâm Nhất bây giờ đã khác xưa, hắn dễ dàng nghiền nát bọn họ như bóp một cành cây mục.
“Đó là…”.
Trên một cây cổ thụ cao chọc trời, Lâm Nhất đứng trên ngọn cây, phía trước là một khu đất trống trải, có một trận pháp Linh văn vô cùng cổ quái.
Điểm cuối trong trận có khảm một viên Linh ngọc tam phẩm, chớp mắt nhìn kỹ lại, trận pháp này ít nhất phải dùng đến hơn nghìn viên Linh ngọc tam phẩm.