*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ba ấn xếp chồng lên nhau, công tử Vân Chân đã dùng Phật uy hung mãnh và bá đạo để thi triển ra Hàng Long Phục Hổ. Bạch Lê Hiên cũng không hề kém cạnh, hắn ta không lùi bước mà còn thi triển kiếm chiêu do chính mình tự nghĩ ra, xông lên tiếp chiêu của đối thủ.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra một tia nóng bỏng hiếm hoi, cứ như đang ngước nhìn từ địa ngục vậy.
Ầm!
Vân Chân dùng ba ấn xếp chồng lên nhau để thi triển ra Hàng Long Phục Hổ. Một khi vận dụng chiêu này liền xuất hiện dị tượng khủng bố. Quyền nện mạnh xuống, hai cái bóng, một rồng một hổ, như hóa thành thực chất, hung hăng lao về phía trước.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc đó chính là trên cổ của hai cái bóng Long Hổ đều có một sợi xích quấn chặt, cứ như Long Hổ thật sự là thú cưng của Vân Chân, hoàn toàn thần phục dưới quyền của hắn ta.
Ngay khi hư ảnh Long Hổ hình thành từ ba ấn xếp chồng lên nhau sắp nện xuống, gần như hoàn toàn cắn nuốt Bạch Lê Hiên thì… trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sét dữ tợn, tia lửa điện bắn tung tóe, kiếm thế trên người Bạch Lê Hiên điên cuồng tăng lên.
Đó là Thiên Lôi Phá, sát chiêu mà hắn ta tự nghĩ ra được từ Kinh Lôi kiếm pháp.
Kiếm quang xẹt qua, cứ như có một tia sét cực mạnh xé rách không trung, chiếu sáng toàn bộ quảng trường Long Môn. Tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn bên tai mọi người, khiến lòng người rung động không thôi.
Ngay lúc đó, hư ảnh Long Hổ hình thành do Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn và Phục Ma Ấn xếp chồng lên bỗng chốc xuất hiện vết nứt, và vết nứt không ngừng mở rộng dưới sự càn quét điên cuồng của kiếm quang.
Xoẹt xoẹt!
Một lúc lâu sau, kiếm quang như điện, có khả năng xé rách không trung, đã xuyên thủng qua hư ảnh Long Hổ.
Xiềng xích trên hư ảnh Long Hổ bị đứt thành từng khúc. Sắc mặt Vân Chân lập tức thay đổi, kế đó, hắn ta liên tục ra quyền đỡ từng luồng kiếm quang đang đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Vân Chân liên tục đánh ra ba quyền, mỗi quyền đều bộc phát sóng khí đáng sợ, dư chấn còn sót lại khiến hắn ta phải lui về sau mấy bước.
Chịu một kích Thiên Lôi Phá, trên người hắn ta lóe lên tia lửa điện, khóe miệng rỉ ra máu tươi, trông có hơi thê thảm.
Vân Chân lau khô vết máu ở khóe miệng rồi khẽ cười nói: “Kiếm pháp thật đáng sợ, không hổ là kỳ tài ngàn năm đạt thành Thánh Thể của đế quốc Đại Tần, ngươi khiến ta cảm thấy thật sự kinh ngạc”.
Mặt Bạch Lê Hiên tái nhợt, có thể nhìn ra được một chiêu Thiên Lôi Phá vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên và tinh lực của hắn ta.
Liếc nhìn vết thương trên người, trong mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia thất vọng. Hắn ta bèn đứng lên, tra kiếm vào vỏ và bình tĩnh nói:”"Ngươi thắng!”
Sát chiêu mạnh nhất của hắn ta cũng chỉ miễn cưỡng khiến đối phương bị thương, hơn thế nữa, rõ ràng là Vân Chân vẫn còn sức.
Thậm chí người này còn chưa dùng đến át chủ bài nữa kìa.
“Cũng biết điều đấy!”
Ánh mắt Vân Chân lóe lên ác ý, rốt cuộc thì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng bị hắn ta đè bẹp.
Khi ba ấn xếp chồng lên nhau, công tử Vân Chân đã dùng Phật uy hung mãnh và bá đạo để thi triển ra Hàng Long Phục Hổ. Bạch Lê Hiên cũng không hề kém cạnh, hắn ta không lùi bước mà còn thi triển kiếm chiêu do chính mình tự nghĩ ra, xông lên tiếp chiêu của đối thủ.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra một tia nóng bỏng hiếm hoi, cứ như đang ngước nhìn từ địa ngục vậy.
Ầm!
Vân Chân dùng ba ấn xếp chồng lên nhau để thi triển ra Hàng Long Phục Hổ. Một khi vận dụng chiêu này liền xuất hiện dị tượng khủng bố. Quyền nện mạnh xuống, hai cái bóng, một rồng một hổ, như hóa thành thực chất, hung hăng lao về phía trước.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc đó chính là trên cổ của hai cái bóng Long Hổ đều có một sợi xích quấn chặt, cứ như Long Hổ thật sự là thú cưng của Vân Chân, hoàn toàn thần phục dưới quyền của hắn ta.
Ngay khi hư ảnh Long Hổ hình thành từ ba ấn xếp chồng lên nhau sắp nện xuống, gần như hoàn toàn cắn nuốt Bạch Lê Hiên thì… trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sét dữ tợn, tia lửa điện bắn tung tóe, kiếm thế trên người Bạch Lê Hiên điên cuồng tăng lên.
Đó là Thiên Lôi Phá, sát chiêu mà hắn ta tự nghĩ ra được từ Kinh Lôi kiếm pháp.
Kiếm quang xẹt qua, cứ như có một tia sét cực mạnh xé rách không trung, chiếu sáng toàn bộ quảng trường Long Môn. Tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn bên tai mọi người, khiến lòng người rung động không thôi.
Ngay lúc đó, hư ảnh Long Hổ hình thành do Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn và Phục Ma Ấn xếp chồng lên bỗng chốc xuất hiện vết nứt, và vết nứt không ngừng mở rộng dưới sự càn quét điên cuồng của kiếm quang.
Xoẹt xoẹt!
Một lúc lâu sau, kiếm quang như điện, có khả năng xé rách không trung, đã xuyên thủng qua hư ảnh Long Hổ.
Xiềng xích trên hư ảnh Long Hổ bị đứt thành từng khúc. Sắc mặt Vân Chân lập tức thay đổi, kế đó, hắn ta liên tục ra quyền đỡ từng luồng kiếm quang đang đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Vân Chân liên tục đánh ra ba quyền, mỗi quyền đều bộc phát sóng khí đáng sợ, dư chấn còn sót lại khiến hắn ta phải lui về sau mấy bước.
Chịu một kích Thiên Lôi Phá, trên người hắn ta lóe lên tia lửa điện, khóe miệng rỉ ra máu tươi, trông có hơi thê thảm.
Vân Chân lau khô vết máu ở khóe miệng rồi khẽ cười nói: “Kiếm pháp thật đáng sợ, không hổ là kỳ tài ngàn năm đạt thành Thánh Thể của đế quốc Đại Tần, ngươi khiến ta cảm thấy thật sự kinh ngạc”.
Mặt Bạch Lê Hiên tái nhợt, có thể nhìn ra được một chiêu Thiên Lôi Phá vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều chân nguyên và tinh lực của hắn ta.
Liếc nhìn vết thương trên người, trong mắt Bạch Lê Hiên lóe lên tia thất vọng. Hắn ta bèn đứng lên, tra kiếm vào vỏ và bình tĩnh nói:”"Ngươi thắng!”
Sát chiêu mạnh nhất của hắn ta cũng chỉ miễn cưỡng khiến đối phương bị thương, hơn thế nữa, rõ ràng là Vân Chân vẫn còn sức.
Thậm chí người này còn chưa dùng đến át chủ bài nữa kìa.
“Cũng biết điều đấy!”
Ánh mắt Vân Chân lóe lên ác ý, rốt cuộc thì Lăng Tiêu Kiếm Các cũng bị hắn ta đè bẹp.