“Ngươi đã thắng”.
Trong mắt Lâm Nhất đầy sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn vừa dứt lời, kiếm ý vô tận biến thành một con Thương Long dài trăm trượng, khổng lồ như núi, gầm gừ với uy áp được phóng thích ra từ Bá Quyền.
Leng keng!
Trong tiếng kiếm reo vang dội, nghìn quân vạn mã được biến ra từ uy áp Bá Quyền bị chặn lại, nửa bước khó tiến.
Soạt!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng này, thực sự không ngờ Lâm Nhất lại chống đối Vũ Hạo Thiên vì Nguyệt Vi Vi.
Khí thế của hai người đều mạnh một cách đáng sợ, như thể họ sẽ ra tay đánh nhau trong giây tiếp theo.
Cảnh tượng đó thực sự không dám tưởng tượng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cực kì hồi hộp.
“Vũ Hạo Thiên, ngươi đã thắng”.
Rất nhiều trọng tài của Thánh Minh đều cau mày, một lát sau trọng tài chính đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng theo quy tắc, nàng ta chưa nhận thua, chưa ra khỏi hồ Cửu Long thì không được tính là nhận thua”.
Mặt Vũ Hạo Thiên không có chút cảm xúc nào, hắn ta cũng không muốn nhượng bộ.
Trọng tài chính của Thánh Minh lạnh lùng lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng quy tắc của thế giới này luôn thay đổi tuỳ theo từng người. Giống như lúc trước ngươi làm trái quy tắc, ta không thể ra tay giết ngươi vậy. Công tử Táng Hoa Lâm Nhất cũng có tư cách này”.
Lời này không sai, quy tắc vốn được quyết định bởi kẻ mạnh.
Con đường võ đạo mạnh thắng yếu thua, mọi người cứ tiến về phía trước, chỉ cần hai chữ tự do. Nếu ngươi đủ bản lĩnh để làm mọi người tin tưởng và nghe theo, dù ngươi làm trái quy tắc thì cũng không ai cảm thấy có vấn đề.
Đây vốn là sự tôn trọng mà kẻ mạnh nên có.
Nhưng lời trọng tài chính nói vẫn dấy lên làn sóng dữ dội, khiến người ta vô cùng khiếp sợ, không phải vì quy tắc... Mà là không ngờ theo ông ta Lâm Nhất lại có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên.
Vũ Hạo Thiên giận quá hoá cười, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, mỉa mai: “Thánh Minh ở cổ vực Nam Hoa thật bảo thủ, càng sống càng lạc hậu, loại vô dụng này mà cũng có thể đánh đồng với ta. Được, ta sẽ không truy cứu việc này, đợi sau khi đại chiến Thập Cường kết thúc, ta sẽ hỏi các ông xem có bị vả mặt đau không, Vũ Hạo Thiên ta đây luôn lấy lý phục người!”
“Cảm ơn tiền bối”.
Lâm Nhất không tiện thi lễ, chỉ có thể hơi cúi người với trọng tài chính.
Trong mắt Lâm Nhất đầy sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn vừa dứt lời, kiếm ý vô tận biến thành một con Thương Long dài trăm trượng, khổng lồ như núi, gầm gừ với uy áp được phóng thích ra từ Bá Quyền.
Leng keng!
Trong tiếng kiếm reo vang dội, nghìn quân vạn mã được biến ra từ uy áp Bá Quyền bị chặn lại, nửa bước khó tiến.
Soạt!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng này, thực sự không ngờ Lâm Nhất lại chống đối Vũ Hạo Thiên vì Nguyệt Vi Vi.
Khí thế của hai người đều mạnh một cách đáng sợ, như thể họ sẽ ra tay đánh nhau trong giây tiếp theo.
Cảnh tượng đó thực sự không dám tưởng tượng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cực kì hồi hộp.
“Vũ Hạo Thiên, ngươi đã thắng”.
Rất nhiều trọng tài của Thánh Minh đều cau mày, một lát sau trọng tài chính đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng theo quy tắc, nàng ta chưa nhận thua, chưa ra khỏi hồ Cửu Long thì không được tính là nhận thua”.
Mặt Vũ Hạo Thiên không có chút cảm xúc nào, hắn ta cũng không muốn nhượng bộ.
Trọng tài chính của Thánh Minh lạnh lùng lên tiếng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng quy tắc của thế giới này luôn thay đổi tuỳ theo từng người. Giống như lúc trước ngươi làm trái quy tắc, ta không thể ra tay giết ngươi vậy. Công tử Táng Hoa Lâm Nhất cũng có tư cách này”.
Lời này không sai, quy tắc vốn được quyết định bởi kẻ mạnh.
Con đường võ đạo mạnh thắng yếu thua, mọi người cứ tiến về phía trước, chỉ cần hai chữ tự do. Nếu ngươi đủ bản lĩnh để làm mọi người tin tưởng và nghe theo, dù ngươi làm trái quy tắc thì cũng không ai cảm thấy có vấn đề.
Đây vốn là sự tôn trọng mà kẻ mạnh nên có.
Nhưng lời trọng tài chính nói vẫn dấy lên làn sóng dữ dội, khiến người ta vô cùng khiếp sợ, không phải vì quy tắc... Mà là không ngờ theo ông ta Lâm Nhất lại có thể so sánh với Vũ Hạo Thiên.
Vũ Hạo Thiên giận quá hoá cười, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, mỉa mai: “Thánh Minh ở cổ vực Nam Hoa thật bảo thủ, càng sống càng lạc hậu, loại vô dụng này mà cũng có thể đánh đồng với ta. Được, ta sẽ không truy cứu việc này, đợi sau khi đại chiến Thập Cường kết thúc, ta sẽ hỏi các ông xem có bị vả mặt đau không, Vũ Hạo Thiên ta đây luôn lấy lý phục người!”
“Cảm ơn tiền bối”.
Lâm Nhất không tiện thi lễ, chỉ có thể hơi cúi người với trọng tài chính.