Nhìn thấy cảnh này, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Lâm Nhất.
Tên nhóc mới đến này lại dám ra tay với Cổ Đằng.
Sư huynh Cổ Đằng có tu vi Âm Huyền tiểu thành đỉnh phong, đồng thời còn là một Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên đệ tử cốt cán.
Hiện tại, trong nội môn, hắn ta hoàn toàn xứng đánh là người đứng đầu.
Cố giãy dụa nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi Lâm Nhất, vẻ mặt Cổ Đằng dần trở nên âm u, hắn ta cười lạnh và nói: “Còn chưa ra tay với ngươi mà ngươi đã sấn lên trước, cũng tốt, ta khỏi phải giải thích với các trưởng lão”.
Tên này cũng thật ngông cuồng và tự tin, hắn ta cảm thấy Lâm Nhất chủ động ra tay chính là tìm cớ thay cho mình.
“Sư huynh Cổ Đằng, huynh đừng có quá đáng. Ai cũng có thể sử dụng bồ đoàn trong điện Túc Vân, nào có phân biệt như vậy chứ? Nếu huynh dám ra tay với Lâm đại ca, Vân Yên tỷ sẽ không bỏ qua cho huynh”, cô nhóc Bạch Vân tức giận đứng lên, phồng má nói.
“Liễu Vân Yên à? Ta còn đang cảm thấy khó hiểu, một tên chấp sự khách khanh nho nhỏ thì dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra có Liễu Vân Yên đứng sau… Tuy nhiên, Liễu Vân Yên còn chưa đủ sức dọa đến ta”, Cổ Đằng cười một cách dữ tợn, lúc này, chân nguyên toàn thân hắn ta chuẩn bị bộc phát.
“Dừng tay!”
Nhưng ngay khi khí thế trên người hắn ta sắp bùng nổ thì một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Cùng với đó là một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ hùng hổ đánh úp đến. Thoáng chốc, nó đã bao phủ toàn bộ quảng trường phía trước điện Túc Vân, khiến cho đám đệ tử đang ngồi trên bồ đoàn tái mặt, có cảm giác chịu áp lực cực lớn.
Hiển nhiên, giảng sư hôm nay đã đến, bởi lẽ những người khác e là khó có được khí thế mạnh mẽ như vậy.
“Sư tỷ Mặc Linh!”
Sau khi nhìn rõ mặt người vừa đến, ánh mắt mọi người lộ vẻ vui mừng, bởi vì vị giảng sư ngày hôm nay là sư tỷ Mặc Linh, một nhân vật phong vân trong thư viện Thiên Phủ, đệ tử cốt cách duy nhất nắm giữ thần thông. Thực lực của nàng ta còn mạnh hơn so với các trưởng lão.
Thấy thế, Lâm Nhất liếc nhìn Cổ Đằng, thầm cười khổ, xem ra hôm nay không cách nào xử lý tên này được.
Trái lại, Cổ Đằng lại tỏ vẻ không tình nguyện, hiển nhiên là đang oán trách vị sư tỷ Mặc Linh này đến không đúng lúc.
Đồng thời, hắn ta cũng có hơi rầu rĩ, tự hỏi nên nói thế nào nếu sư tỷ Mặc Linh hỏi về chuyện hắn ta muốn dạy dỗ Lâm Nhất.
Nhưng không ngờ Mặc Linh lại không thèm để ý đến hắn ta, mà chỉ nhìn về phía Lâm Nhất và lạnh lùng nói: “Tính tình của Lâm chấp sự đúng là ghê gớm thật, mới đến đã muốn dạy dỗ đệ tử tinh anh của thư viện ngay trước mặt ta, ngươi không xem tiểu nữ ra gì à?”
Mặc Linh vừa đến nên không biết chuyện xảy ra trước đó, mà chỉ thấy Lâm Nhất giữ chặt cổ tay Cổ Đằng.
Cho nên có thể hiểu được những lời nàng ta vừa nói.
Lâm Nhất vốn muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể nổi đóa của cô gái trước mắt, hắn cảm thấy mình có nói gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ cho là dối trá, sau đó trực tiếp ra tay.
Dăm ba câu khó mà giải thích rõ được, nếu không cẩn thận, có khi phải đánh một trận.
Tên nhóc mới đến này lại dám ra tay với Cổ Đằng.
Sư huynh Cổ Đằng có tu vi Âm Huyền tiểu thành đỉnh phong, đồng thời còn là một Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên đệ tử cốt cán.
Hiện tại, trong nội môn, hắn ta hoàn toàn xứng đánh là người đứng đầu.
Cố giãy dụa nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi Lâm Nhất, vẻ mặt Cổ Đằng dần trở nên âm u, hắn ta cười lạnh và nói: “Còn chưa ra tay với ngươi mà ngươi đã sấn lên trước, cũng tốt, ta khỏi phải giải thích với các trưởng lão”.
Tên này cũng thật ngông cuồng và tự tin, hắn ta cảm thấy Lâm Nhất chủ động ra tay chính là tìm cớ thay cho mình.
“Sư huynh Cổ Đằng, huynh đừng có quá đáng. Ai cũng có thể sử dụng bồ đoàn trong điện Túc Vân, nào có phân biệt như vậy chứ? Nếu huynh dám ra tay với Lâm đại ca, Vân Yên tỷ sẽ không bỏ qua cho huynh”, cô nhóc Bạch Vân tức giận đứng lên, phồng má nói.
“Liễu Vân Yên à? Ta còn đang cảm thấy khó hiểu, một tên chấp sự khách khanh nho nhỏ thì dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra có Liễu Vân Yên đứng sau… Tuy nhiên, Liễu Vân Yên còn chưa đủ sức dọa đến ta”, Cổ Đằng cười một cách dữ tợn, lúc này, chân nguyên toàn thân hắn ta chuẩn bị bộc phát.
“Dừng tay!”
Nhưng ngay khi khí thế trên người hắn ta sắp bùng nổ thì một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Cùng với đó là một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ hùng hổ đánh úp đến. Thoáng chốc, nó đã bao phủ toàn bộ quảng trường phía trước điện Túc Vân, khiến cho đám đệ tử đang ngồi trên bồ đoàn tái mặt, có cảm giác chịu áp lực cực lớn.
Hiển nhiên, giảng sư hôm nay đã đến, bởi lẽ những người khác e là khó có được khí thế mạnh mẽ như vậy.
“Sư tỷ Mặc Linh!”
Sau khi nhìn rõ mặt người vừa đến, ánh mắt mọi người lộ vẻ vui mừng, bởi vì vị giảng sư ngày hôm nay là sư tỷ Mặc Linh, một nhân vật phong vân trong thư viện Thiên Phủ, đệ tử cốt cách duy nhất nắm giữ thần thông. Thực lực của nàng ta còn mạnh hơn so với các trưởng lão.
Thấy thế, Lâm Nhất liếc nhìn Cổ Đằng, thầm cười khổ, xem ra hôm nay không cách nào xử lý tên này được.
Trái lại, Cổ Đằng lại tỏ vẻ không tình nguyện, hiển nhiên là đang oán trách vị sư tỷ Mặc Linh này đến không đúng lúc.
Đồng thời, hắn ta cũng có hơi rầu rĩ, tự hỏi nên nói thế nào nếu sư tỷ Mặc Linh hỏi về chuyện hắn ta muốn dạy dỗ Lâm Nhất.
Nhưng không ngờ Mặc Linh lại không thèm để ý đến hắn ta, mà chỉ nhìn về phía Lâm Nhất và lạnh lùng nói: “Tính tình của Lâm chấp sự đúng là ghê gớm thật, mới đến đã muốn dạy dỗ đệ tử tinh anh của thư viện ngay trước mặt ta, ngươi không xem tiểu nữ ra gì à?”
Mặc Linh vừa đến nên không biết chuyện xảy ra trước đó, mà chỉ thấy Lâm Nhất giữ chặt cổ tay Cổ Đằng.
Cho nên có thể hiểu được những lời nàng ta vừa nói.
Lâm Nhất vốn muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể nổi đóa của cô gái trước mắt, hắn cảm thấy mình có nói gì đi nữa thì nàng ta cũng sẽ cho là dối trá, sau đó trực tiếp ra tay.
Dăm ba câu khó mà giải thích rõ được, nếu không cẩn thận, có khi phải đánh một trận.