Đối mặt với những lời chế nhạo của Hàn Mạc và Hàn Phong, Lâm Nhất vẫn đứng vững, không nói lời nào, vung tay thi triển Lôi Âm kiếm pháp.
Cuồng Phong, Phong Khiếu Như Lôi.
Hắn chỉ cử động nhẹ cổ tay, chớp mắt đã xuất hiện liên tục ba nhát kiếm. Mỗi nhát kiếm đều phân thành chín chín tám mốt kiếm ảnh, ba nhát kiếm tổng cộng hơn hai trăm kiếm ảnh.
Hàn Mạc và Hàn Phong mở to mắt, con ngươi co rụt lại, trông có vẻ vội vàng không chuẩn bị kịp.
Vẫn chưa đủ!
Ba mươi sáu cánh Tử Diên Hoa ở đan điền đều nở rộ, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua tia sáng, hắn thét dài một tiếng, lập tức chém ra sáu nhát kiếm.
Choang!
Hắn thi triển Tử Diên Kiếm Quyết đến cực hạn, kiếm thế toàn thân như một con cuồng long dời sông lấp biển, khiến Hàn Mạc và Hàn Phong phải ngạt thở vì nó.
Biểu cảm trên mặt hai người hoàn toàn thay đổi. Đứng trước luồng kiếm thế này, họ không hề có ý muốn chống cự, liên tục lùi về sau.
Nhưng chín tiếng sét hợp lại thành một chỉ trong tích tắc, dù họ có muốn ra tay cũng đã muộn.
Bùm!
Cả hai bị chấn động hộc máu, vẻ mặt hốt hoảng, kiếm thế kéo đến như rồng.
Keng keng keng!
Hàn Mạc và Hàn Phong cắn chặt răng, cả hai cầm trường kiếm múa may liên tục, cố thi triển hết thực lực của mình khi đứng trước cánh cửa sinh tử.
Phải nói dù sao họ cũng là huynh đệ ruột, trước sự phối hợp của hai người, không phải chiêu kiếm bình thường có thể công phá được.
Nhưng kiếm của Lâm Nhất thì khác, Lôi Âm kiếm pháp sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Chiêu thức đầu tiên đã khiến hai người tốn sức, thức thứ hai sẽ chỉ tăng gấp đôi áp lực.
Lạc Hoa!
Lạc Hoa Nhất Thuấn, hướng tử mà sinh, kiếm quang của Lâm Nhất chập chờn vừa tựa thật vừa tựa giả khiến Hàn Mạc và Hàn Phong bối rối.
Không biết nhát kiếm này của Lâm Nhất rốt cuộc đang nhắm vào ai.
Phụt!
Kiếm quang bay đến, Hàn Mạc bị chém văng, máu trước ngực bắn ra như hoa.
Chiêu thức thứ ba, Phi Tuyết!
Lâm Nhất không cho Hàn Phong nhiều thời gian suy nghĩ, thanh kiếm trong tay hắn tựa mây cuồn cuộn, tựa tuyết tung bay, kiếm thế toàn thân cuồn cuộn như mây, kiếm quang toả ra tung bay như tuyết.
Kiếm nơi tay toả ra kiếm quang tung bay như tuyết, điên cuồng lao đi.
Luồng kiếm thế vô tận vừa có sự lanh lợi của tuyết, vừa toát lên vẻ hoàn hảo của biển mây, kiếm quang cực nhanh như có linh tính.
Kiếm vừa xuất hiện, kiếm quang chưa đến, luồng kiếm thế vô tận đã đánh văng Hàn Mạc.
Truy Nguyệt!
Nhanh như gió núi, truy đuổi trăng sao!
Lâm Nhất lao nhanh đến mức khiến người ta không nhìn thấy được hắn, như thể sao trời cũng bị hắn bỏ lại phía sau.
Đến khi hắn xuất hiện lại, Hàn Mạc bị đánh văng cũng đúng lúc rơi xuống đất sau lưng hắn.
Bịch!
Hàn Mạc vừa tiếp đất thì lập tức có hơn trăm tia kiếm quang bắn ra từ trong cơ thể hắn ta, hắn ta ngã phịch xuống đất, máu phun như suối, không rõ sống chết.
Bốn chiêu, chỉ vẻn vẹn bốn chiêu, Lâm Nhất đã đánh bại Hàn Mạc và Hàn Phong.
Họ không dựa vào Phá Huyền đan mới đột phá được Huyền Quan như Vương Ninh, họ có tu vi thâm hậu, kiếm pháp xuất sắc, phối hợp với nhau càng khó thắng hơn.
Câu đánh giá Lâm Nhất “cũng chỉ có vậy thôi” lúc nãy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà hai người đã nằm lăn ra đất như lợn chết.
Nhưng sự xung phong của hai người lại tạo cơ hội ra tay tuyệt vời cho sáu tên nhân tài cảnh giới Huyền Võ còn lại.
“Giết hắn!”
Sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ bay tới, dẫn đầu là Mặc Thanh Vân và Phong Hạo Vũ.
Chân nguyên toàn thân bành trướng, đồng thời triệu hồi võ hồn, khí thế cuồng bạo ùn ùn kéo đến.
Roạt!
Đòn tấn công đỉnh cao kết hợp với triệu hồi võ hồn của sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ thực sự quá khủng khiếp, chưa đánh trúng mục tiêu mà uy áp của nó đã khiến mặt đất dưới chân Lâm Nhất không ngừng nứt toác ra.
Uy áp đáng sợ như thế, chỉ cần một sát chiêu đánh trúng Lâm Nhất.
Hắn sẽ bị trọng thương ngay tại chỗ, không có bất ngờ nào xảy ra.
Nếu là Lâm Nhất, mọi người hoàn toàn không nghĩ ra hắn có cách nào phá vỡ được cục điện.
Lâm Nhất vung tay áo lên như tiên hạc giương cánh, linh dương khoe sừng, không để lại dấu vết.
Khi hắn vung tay áo, thân kiếm rung lên phát ra tiếng vang có thể so sánh với tiếng sấm. Nó như tiếng sấm vang lên từ trong tay hắn chứ không phải ở trên trời hay giữa tầng mây.
Bùm!
Tiếng sấm đáng sợ, kiếm thế ngưng đọng từ bốn thức Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt nổ tung.
Thức cuối cùng của Lôi Âm kiếm pháp, Thần Tiêu...
Thần âm như sấm, xuyên thủng tầng mây!
Sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ bao gồm cả Phong Hạo Vũ và Mặc Thanh Vân chỉ còn nửa trượng nữa là có thể đánh trúng Lâm Nhất.
Nhưng cuối cùng vẫn thiếu nửa trượng, kinh lôi đánh ra từ lòng bàn tay Lâm Nhất. Trong khoảng cách gần như vậy, sáu người bị chấn động đến mức chảy máu thất khiếu, hai tai bị điếc, hai mắt bị mù, sau khi ngã xuống đất, họ bịt tai đau đớn kêu rên.
Tiếng sấm đáng sợ cứ vang vọng trong đầu họ như nổ tung.
Trên võ đài, những người mới chín sao còn lại đều đã sớm tránh xa trung tâm cuộc chiến.
Nhưng họ vẫn không kịp trở tay trước tiếng sấm đinh tai nhức óc này, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, màng nhĩ không ngừng rung lên.
Mấy chục cơ quan khôi lỗi còn lại bị chấn động bởi tiếng sấm, chúng liên tục lung lay, sau đó nứt ra, tan rã thành một đống linh kiện lộn xộn.
“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười vỗ tay, chậm rãi bước tới.
Tiếng vỗ tay giòn giã đánh thức mọi người khỏi trạng thái ngơ ngẩn, lúc này họ mới phát hiện Hoàng Phủ Tịnh Hiên vẫn chưa ra tay.
Cũng đúng... Hoàng Phủ Tịnh Hiên nắm giữ Bán Bộ kiếm ý mạnh mẽ, thực lực rõ ràng cao hơn những nhân tài cảnh giới Huyền Võ khác một bậc, tất nhiên hắn ta sẽ kiêu ngạo, không muốn bắt tay với người khác để đối phó Lâm Nhất.
“Là một tên phế võ hồn, ngươi có thể có được thực lực như bây giờ quả thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng chỉ đến đây thôi...”
Keng!
Một tiếng kiếm reo du dương vang lên, Hoàng Phủ Tịnh Hiên rút kiếm khỏi vỏ, Bán Bộ kiếm ý trên người hắn ta nở rộ.
Mái tóc dài tung bay, tuấn tú ngời ngời.
Dưới sự bao phủ của Bán Bộ kiếm ý, trông hắn ta như một thanh bảo kiếm, làm cho người ta cảm thấy trên người hắn ta như đang toả ánh hào quang không thể nhìn thẳng.
“Vẫn còn Hoàng Phủ Tịnh Hiên, có hắn là đủ rồi!”
Cuồng Phong, Phong Khiếu Như Lôi.
Hắn chỉ cử động nhẹ cổ tay, chớp mắt đã xuất hiện liên tục ba nhát kiếm. Mỗi nhát kiếm đều phân thành chín chín tám mốt kiếm ảnh, ba nhát kiếm tổng cộng hơn hai trăm kiếm ảnh.
Hàn Mạc và Hàn Phong mở to mắt, con ngươi co rụt lại, trông có vẻ vội vàng không chuẩn bị kịp.
Vẫn chưa đủ!
Ba mươi sáu cánh Tử Diên Hoa ở đan điền đều nở rộ, trong mắt Lâm Nhất thoáng qua tia sáng, hắn thét dài một tiếng, lập tức chém ra sáu nhát kiếm.
Choang!
Hắn thi triển Tử Diên Kiếm Quyết đến cực hạn, kiếm thế toàn thân như một con cuồng long dời sông lấp biển, khiến Hàn Mạc và Hàn Phong phải ngạt thở vì nó.
Biểu cảm trên mặt hai người hoàn toàn thay đổi. Đứng trước luồng kiếm thế này, họ không hề có ý muốn chống cự, liên tục lùi về sau.
Nhưng chín tiếng sét hợp lại thành một chỉ trong tích tắc, dù họ có muốn ra tay cũng đã muộn.
Bùm!
Cả hai bị chấn động hộc máu, vẻ mặt hốt hoảng, kiếm thế kéo đến như rồng.
Keng keng keng!
Hàn Mạc và Hàn Phong cắn chặt răng, cả hai cầm trường kiếm múa may liên tục, cố thi triển hết thực lực của mình khi đứng trước cánh cửa sinh tử.
Phải nói dù sao họ cũng là huynh đệ ruột, trước sự phối hợp của hai người, không phải chiêu kiếm bình thường có thể công phá được.
Nhưng kiếm của Lâm Nhất thì khác, Lôi Âm kiếm pháp sẽ chỉ càng lúc càng nhanh.
Chiêu thức đầu tiên đã khiến hai người tốn sức, thức thứ hai sẽ chỉ tăng gấp đôi áp lực.
Lạc Hoa!
Lạc Hoa Nhất Thuấn, hướng tử mà sinh, kiếm quang của Lâm Nhất chập chờn vừa tựa thật vừa tựa giả khiến Hàn Mạc và Hàn Phong bối rối.
Không biết nhát kiếm này của Lâm Nhất rốt cuộc đang nhắm vào ai.
Phụt!
Kiếm quang bay đến, Hàn Mạc bị chém văng, máu trước ngực bắn ra như hoa.
Chiêu thức thứ ba, Phi Tuyết!
Lâm Nhất không cho Hàn Phong nhiều thời gian suy nghĩ, thanh kiếm trong tay hắn tựa mây cuồn cuộn, tựa tuyết tung bay, kiếm thế toàn thân cuồn cuộn như mây, kiếm quang toả ra tung bay như tuyết.
Kiếm nơi tay toả ra kiếm quang tung bay như tuyết, điên cuồng lao đi.
Luồng kiếm thế vô tận vừa có sự lanh lợi của tuyết, vừa toát lên vẻ hoàn hảo của biển mây, kiếm quang cực nhanh như có linh tính.
Kiếm vừa xuất hiện, kiếm quang chưa đến, luồng kiếm thế vô tận đã đánh văng Hàn Mạc.
Truy Nguyệt!
Nhanh như gió núi, truy đuổi trăng sao!
Lâm Nhất lao nhanh đến mức khiến người ta không nhìn thấy được hắn, như thể sao trời cũng bị hắn bỏ lại phía sau.
Đến khi hắn xuất hiện lại, Hàn Mạc bị đánh văng cũng đúng lúc rơi xuống đất sau lưng hắn.
Bịch!
Hàn Mạc vừa tiếp đất thì lập tức có hơn trăm tia kiếm quang bắn ra từ trong cơ thể hắn ta, hắn ta ngã phịch xuống đất, máu phun như suối, không rõ sống chết.
Bốn chiêu, chỉ vẻn vẹn bốn chiêu, Lâm Nhất đã đánh bại Hàn Mạc và Hàn Phong.
Họ không dựa vào Phá Huyền đan mới đột phá được Huyền Quan như Vương Ninh, họ có tu vi thâm hậu, kiếm pháp xuất sắc, phối hợp với nhau càng khó thắng hơn.
Câu đánh giá Lâm Nhất “cũng chỉ có vậy thôi” lúc nãy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà hai người đã nằm lăn ra đất như lợn chết.
Nhưng sự xung phong của hai người lại tạo cơ hội ra tay tuyệt vời cho sáu tên nhân tài cảnh giới Huyền Võ còn lại.
“Giết hắn!”
Sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ bay tới, dẫn đầu là Mặc Thanh Vân và Phong Hạo Vũ.
Chân nguyên toàn thân bành trướng, đồng thời triệu hồi võ hồn, khí thế cuồng bạo ùn ùn kéo đến.
Roạt!
Đòn tấn công đỉnh cao kết hợp với triệu hồi võ hồn của sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ thực sự quá khủng khiếp, chưa đánh trúng mục tiêu mà uy áp của nó đã khiến mặt đất dưới chân Lâm Nhất không ngừng nứt toác ra.
Uy áp đáng sợ như thế, chỉ cần một sát chiêu đánh trúng Lâm Nhất.
Hắn sẽ bị trọng thương ngay tại chỗ, không có bất ngờ nào xảy ra.
Nếu là Lâm Nhất, mọi người hoàn toàn không nghĩ ra hắn có cách nào phá vỡ được cục điện.
Lâm Nhất vung tay áo lên như tiên hạc giương cánh, linh dương khoe sừng, không để lại dấu vết.
Khi hắn vung tay áo, thân kiếm rung lên phát ra tiếng vang có thể so sánh với tiếng sấm. Nó như tiếng sấm vang lên từ trong tay hắn chứ không phải ở trên trời hay giữa tầng mây.
Bùm!
Tiếng sấm đáng sợ, kiếm thế ngưng đọng từ bốn thức Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt nổ tung.
Thức cuối cùng của Lôi Âm kiếm pháp, Thần Tiêu...
Thần âm như sấm, xuyên thủng tầng mây!
Sáu nhân tài cảnh giới Huyền Võ bao gồm cả Phong Hạo Vũ và Mặc Thanh Vân chỉ còn nửa trượng nữa là có thể đánh trúng Lâm Nhất.
Nhưng cuối cùng vẫn thiếu nửa trượng, kinh lôi đánh ra từ lòng bàn tay Lâm Nhất. Trong khoảng cách gần như vậy, sáu người bị chấn động đến mức chảy máu thất khiếu, hai tai bị điếc, hai mắt bị mù, sau khi ngã xuống đất, họ bịt tai đau đớn kêu rên.
Tiếng sấm đáng sợ cứ vang vọng trong đầu họ như nổ tung.
Trên võ đài, những người mới chín sao còn lại đều đã sớm tránh xa trung tâm cuộc chiến.
Nhưng họ vẫn không kịp trở tay trước tiếng sấm đinh tai nhức óc này, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, màng nhĩ không ngừng rung lên.
Mấy chục cơ quan khôi lỗi còn lại bị chấn động bởi tiếng sấm, chúng liên tục lung lay, sau đó nứt ra, tan rã thành một đống linh kiện lộn xộn.
“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Phủ Tịnh Hiên cười vỗ tay, chậm rãi bước tới.
Tiếng vỗ tay giòn giã đánh thức mọi người khỏi trạng thái ngơ ngẩn, lúc này họ mới phát hiện Hoàng Phủ Tịnh Hiên vẫn chưa ra tay.
Cũng đúng... Hoàng Phủ Tịnh Hiên nắm giữ Bán Bộ kiếm ý mạnh mẽ, thực lực rõ ràng cao hơn những nhân tài cảnh giới Huyền Võ khác một bậc, tất nhiên hắn ta sẽ kiêu ngạo, không muốn bắt tay với người khác để đối phó Lâm Nhất.
“Là một tên phế võ hồn, ngươi có thể có được thực lực như bây giờ quả thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng chỉ đến đây thôi...”
Keng!
Một tiếng kiếm reo du dương vang lên, Hoàng Phủ Tịnh Hiên rút kiếm khỏi vỏ, Bán Bộ kiếm ý trên người hắn ta nở rộ.
Mái tóc dài tung bay, tuấn tú ngời ngời.
Dưới sự bao phủ của Bán Bộ kiếm ý, trông hắn ta như một thanh bảo kiếm, làm cho người ta cảm thấy trên người hắn ta như đang toả ánh hào quang không thể nhìn thẳng.
“Vẫn còn Hoàng Phủ Tịnh Hiên, có hắn là đủ rồi!”