*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm giác đừng nói là đỡ chiêu này, chỉ dư chấn thôi đã có thể nhẹ nhàng đánh chết những người ở Nhật Diệu Chi Địa như họ.
“Giết người chỉ cần một nhát kiếm? Có thể giết được tên ăn hại Phong Vô Kỵ kia nhưng chưa chắc có thể giết được Trần An ta đây!”
Trần An cười gằn, trong đôi mắt chằng chịt tơ máu lộ ra vẻ tự tin và điên cuồng.
Nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt hắn ta lập tức cứng đờ.
Một giọt máu chảy ra từ ấn đường hắn ta xuống đến chóp mũi, môi, cằm rồi tiếp tục chảy xuống dưới.
Bùm!
Kiếm quang bất chợt nổ tung như hoa quỳnh nở rộ, cơ thể Trần An bị chia thành hai nửa bay qua hai bên trái phải nhanh như chớp, thoạt nhìn như có một bàn tay khổng lồ vô hình xé cơ thể hắn ta ra làm đôi một cách vô cùng tàn bạo.
Trần An đoán không sai, với uy lực đạo binh hoàn toàn có thể đỡ được nhát kiếm này của Lâm Nhất.
Nhưng nhát kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức tới trước mặt hắn ta cả ngay trước khi hắn ta phát huy uy lực đạo binh đến cực hạn.
Lúc Trần An nói thì hắn ta đã chết, chẳng qua nhát kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức bản thân hắn ta cũng không nhận ra.
Loảng xoảng!
Cùng với cái chết của Trần An, đạo binh không còn chân nguyên hỗ trợ, huyết mãng nghìn trượng lập tức hiện nguyên hình, biến thành cây roi dài gần hai mét.
Kiếm quang còn sót lại đã mất phong thái rực rỡ ban đầu, nhưng bóng ma để lại trong lòng người khác không thể nào tan biến.
Một kiếm đã ra, không hỏi sinh tử!
Xung quanh yên tĩnh như chết, ngoài tiếng gió nhẹ và tiếng kiếm vù vù, khu vực này không còn tiếng động nào khác. Tất cả những người nhìn thấy cảnh này, bất luận là nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao hay võ giả bình thường của Nhật Diệu Chi Địa.
Tất cả đều trố mắt, đứng yên như hoá đá, không nói nên lời, cảm giác như có tảng đá đè nặng lên tim.
Cảm giác khó thở mắc kẹt ở cổ họng khiến người ta phải đè nén, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện này... Chuyện này sao có thể?”
“Đây là người ư? Một tên kiếm khách giới vực cấp thấp sao lại có thể mạnh đến mức này?”
“Giết người chỉ cần một nhát kiếm, giết người chỉ cần một nhát kiếm!”
“Chết tiệt... Sao Trần An lại chết chứ, hắn ta là yêu nghiệt của giới vực cấp cao chúng ta, yêu nghiệt xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long cơ mà!”
Một đám nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao có sắc mặt khó coi như phụ mẫu chết, trong mắt họ không phải khiếp sợ và ngạc nhiên mà là đau khổ tột cùng, trông rất khó chịu, mắt còn đỏ hoe.
Thần thoại đã sụp đổ!
Thời đại giới vực cấp cao coi trời bằng vung, coi những giới vực khác như sâu kiến, có thể nhào nặn tuỳ thích đã qua rồi.
Cảm giác đừng nói là đỡ chiêu này, chỉ dư chấn thôi đã có thể nhẹ nhàng đánh chết những người ở Nhật Diệu Chi Địa như họ.
“Giết người chỉ cần một nhát kiếm? Có thể giết được tên ăn hại Phong Vô Kỵ kia nhưng chưa chắc có thể giết được Trần An ta đây!”
Trần An cười gằn, trong đôi mắt chằng chịt tơ máu lộ ra vẻ tự tin và điên cuồng.
Nhưng vừa dứt lời, vẻ mặt hắn ta lập tức cứng đờ.
Một giọt máu chảy ra từ ấn đường hắn ta xuống đến chóp mũi, môi, cằm rồi tiếp tục chảy xuống dưới.
Bùm!
Kiếm quang bất chợt nổ tung như hoa quỳnh nở rộ, cơ thể Trần An bị chia thành hai nửa bay qua hai bên trái phải nhanh như chớp, thoạt nhìn như có một bàn tay khổng lồ vô hình xé cơ thể hắn ta ra làm đôi một cách vô cùng tàn bạo.
Trần An đoán không sai, với uy lực đạo binh hoàn toàn có thể đỡ được nhát kiếm này của Lâm Nhất.
Nhưng nhát kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức tới trước mặt hắn ta cả ngay trước khi hắn ta phát huy uy lực đạo binh đến cực hạn.
Lúc Trần An nói thì hắn ta đã chết, chẳng qua nhát kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức bản thân hắn ta cũng không nhận ra.
Loảng xoảng!
Cùng với cái chết của Trần An, đạo binh không còn chân nguyên hỗ trợ, huyết mãng nghìn trượng lập tức hiện nguyên hình, biến thành cây roi dài gần hai mét.
Kiếm quang còn sót lại đã mất phong thái rực rỡ ban đầu, nhưng bóng ma để lại trong lòng người khác không thể nào tan biến.
Một kiếm đã ra, không hỏi sinh tử!
Xung quanh yên tĩnh như chết, ngoài tiếng gió nhẹ và tiếng kiếm vù vù, khu vực này không còn tiếng động nào khác. Tất cả những người nhìn thấy cảnh này, bất luận là nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao hay võ giả bình thường của Nhật Diệu Chi Địa.
Tất cả đều trố mắt, đứng yên như hoá đá, không nói nên lời, cảm giác như có tảng đá đè nặng lên tim.
Cảm giác khó thở mắc kẹt ở cổ họng khiến người ta phải đè nén, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện này... Chuyện này sao có thể?”
“Đây là người ư? Một tên kiếm khách giới vực cấp thấp sao lại có thể mạnh đến mức này?”
“Giết người chỉ cần một nhát kiếm, giết người chỉ cần một nhát kiếm!”
“Chết tiệt... Sao Trần An lại chết chứ, hắn ta là yêu nghiệt của giới vực cấp cao chúng ta, yêu nghiệt xếp hạng mười vị trí đầu bảng Thương Long cơ mà!”
Một đám nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao có sắc mặt khó coi như phụ mẫu chết, trong mắt họ không phải khiếp sợ và ngạc nhiên mà là đau khổ tột cùng, trông rất khó chịu, mắt còn đỏ hoe.
Thần thoại đã sụp đổ!
Thời đại giới vực cấp cao coi trời bằng vung, coi những giới vực khác như sâu kiến, có thể nhào nặn tuỳ thích đã qua rồi.