Mục lục
Kiếm Thần Yêu Nghiệt - Lâm Nhất (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên không trung xuất hiện vòng lửa vàng, một, hai, ba… Sáu Hoả Ấn kim sắc cổ xưa đồng loạt xuất hiện, bàn tay khổng lồ thò ra từ vòng sáng, ngay lập tức che khuất vùng trời này.

Không xong!

Dù Trần Khung định thần lại rất nhanh nhưng vẫn bị chiêu thức này làm cho trở tay không kịp, luống cuống tung ra hơn mười tia quyền mang.

Ầm ầm!

Tiếng lửa cháy lốp bốp vang lên không ngừng, Trần Khung lập tức đánh vỡ sáu ấn cự thủ Phần Thiên này.

Bùm!

Nhưng hắn ta lại bị sóng khí ép không còn đường lui, đâm thẳng vào lầu bảo tàng.

Cấm chế bảo vệ lầu bảo tàng lập tức mở ra, lớp ánh sáng màu tím chiếu xuống làm cho Trần Khung bắn ngược về lại.

Phụt!

Dưới hai đòn liên tiếp, đến khi hắn ta ngã xuống đất, khoé miệng hắn ta đã chảy máu.

“Cảm ơn vì đã nhường”.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nhất truyền tới.

Trần Khung ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bộ quần áo xanh của đối phương tung bay theo gió, trên vai là con long miêu lười biếng đang nằm, trong đôi mắt khép chặt của nó dường như có tia sáng lạnh của hung thú thái cổ bắn ra, nhìn mà kinh hãi.

Đôi mắt thiếu niên đang nhìn hắn ta trong veo và kỳ ảo, sâu thẳm và lạnh lùng.

Trần Khung đứng dậy lau máu trên khoé miệng, sát ý trong mắt đã biến mất: “Một lời đã nói ra, bốn con ngựa có rượt cũng không kịp. Vụ túi trữ vật này ta sẽ không truy cứu, nhưng nếu ngươi nghĩ nắm giữ kiếm ý Thông Linh đại thành là muốn làm gì thì làm thì có thể thử xem, để xem ai mới có thể cười đến cuối cùng!”

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Mọi người ở phía xa choáng váng, họ vừa nghe gì thế, Trần Khung của giới vực Tử Dương lại nhượng bộ ư? Trong câu nói ấy có ẩn ý, rõ ràng đang bảo tới đây là dừng, không muốn tiếp tục ra tay thăm dò giới hạn của hắn.

Nhân tài kiệt xuất luôn cao cao tại thượng, coi người khác như sâu kiến, tuỳ ý sỉ nhục và chém giết của giới vực cấp cao mà lại nhượng bộ trước mặt một kẻ Bán Bộ Thiên Phách của giới vực cấp trung ư?

Điều này thật khó tin, mới vừa rồi họ còn bị Trần Khung đuổi như đuổi gia súc.

Mới vừa rồi họ còn bàn bạc, muốn giết tên kiếm khách áo xanh gan to bằng trời.

Không ngờ lúc này tất cả mọi thứ lại xoay ngược.

Nếu họ thật sự ra tay với vị kiếm khách áo xanh này, vừa nghĩ tới đây, mọi người sợ run bần bật. Nếu họ ra tay thật, chỉ sợ sẽ không còn một ai sống sót.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, vẻ khó hiểu hiện lên trên mặt, muốn làm gì thì làm?

Lời này cũng không sai, kiếm ý Thông Linh đại thành quả thật không thể muốn làm gì thì làm, nhưng nếu là kiếm ý Thông Linh viên mãn đỉnh phong, với sự hỗ trợ của uy áp Thương Long, cộng thêm Trảm Thiên tam kiếm, ở trong di tích thành Hỏa Vũ này chưa chắc không thể muốn làm gì thì làm.

Dù thế nào đi nữa, có lẽ vẫn dư để đối phó Trần Khung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK