*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất giơ tay cản: “Sư huynh, đừng như vậy… Tính luôn cả lần ở rừng già Huyết Cốt thì huynh đã cứu ta hai lần rồi. Thật ra ta cũng không cần đến thanh kiếm này, vốn định đưa cho Hân Nghiên tỷ, nhưng bây giờ xem ra chỉ có trong tay huynh thì thanh bảo binh thượng cổ này mới có thể phát huy được uy lực của nó".
“Lại nói, huynh đã từ chối ta một lần, lần này không được từ chối nữa”.
Hân Tuyệt im lặng không đáp, y biết Lâm Nhất muốn nói đến chuyện quả Huyết Viêm, bèn cười nói: “Nếu ta cứ tiếp tục từ chối thì hóa ra bất kính rồi”.
Nửa canh giờ sau, hầu hết các đại tông môn trong hoang nguyên Tịch Diệt đều đã rời đi, nhưng Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn chưa khởi hành, mà đang kiểm kê số lượng thương vong lần này.
Mười tám vị trưởng lão Tử Phủ thì có gần một nửa bị trọng thương, trong vòng nửa tháng không thể xuống giường. Trong bốn mươi vị chấp sự Bán Bộ Tử Phủ, có mười tám người tử thương. Trong một trăm đệ tử tinh anh bảng địa, có tám người chết, ba mươi sáu người trọng thương, năm mươi người bị thương nhẹ.
Có thể nói gần như tất cả đều bị thương, tổn thất vô cùng nặng nề.
Nếu không có trưởng lão Chấp Kiếm và kiếm Tiêu Vân thay Kiếm Các ngăn lại phần lớn áp lực thì e rằng thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trong doanh địa, Lâm Nhất lấy ra những thứ mà mình đã đoạt được trong Mật cảnh Ma Liên.
Đây là lệ thường, trước đó, mấy người Hân Nghiên cũng đã lấy ra một ít thu hoạch trong mật cảnh để nộp lên tông môn.
Đương nhiên, tông môn sẽ đổi lại điểm công đức và linh ngọc tương ứng, đảm bảo các đệ tử không bị lỗ lã.
Tông môn và đệ tử vốn là mối quan hệ cộng sinh, thế nên cũng không thể phân rõ ai chịu thiệt hơn ai.
Từng món bảo vật được lấy ra, gồm có: mấy trăm viên yêu đan hoa sen đen, mấy chục quyển võ học thượng cổ tàn bản, năm loại dị quả, cùng với những thứ thu được từ túi trữ vật của Kinh Tuyệt, một thanh bảo đao, lư hương, tranh ngộ đạo, rượu ngon, bồ đoàn tu luyện, còn có những thứ mà hắn thu hoạch được như hồ lô Tàng Kiếm và những món bảo vật khác.
Khi Lâm Nhất lấy ra mấy trăm viên yêu đan hoa sen đen thì ngoài trưởng lão Chấp Kiếm, tất cả những người có mặt trong doanh địa đều thay đổi sắc mặt.
Ngay cả trưởng lão Lạc Phong cũng vậy, tuy nhiên, bọn họ không nghĩ đến, đây chỉ mới là bắt đầu.
Khi những món bảo vật quý giá như bảo đao thượng cổ, lư hương, tranh ngộ đạo,… xuất hiện thì ngay cả trưởng lão Chấp Kiếm cũng phải thay đổi sắc mặt, không khỏi thở dài nói: “Khó trách vì sao bốn tông lại liên thủ, nếu là ta, e là cũng không cầm lòng được”.
Các trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, quả thật những thứ này có sức hấp dẫn rất lớn.
“Ngoại trừ bảo kiếm tặng cho sư huynh cùng với đan dược, dị hỏa và yêu đan mà ta đã luyện hóa trong mật cảnh thì tất cả đều ở đây”.
Lâm Nhất chắp tay nói, sau đó lui sang một bên.
Vốn dĩ, có một số thứ hắn không
Lâm Nhất giơ tay cản: “Sư huynh, đừng như vậy… Tính luôn cả lần ở rừng già Huyết Cốt thì huynh đã cứu ta hai lần rồi. Thật ra ta cũng không cần đến thanh kiếm này, vốn định đưa cho Hân Nghiên tỷ, nhưng bây giờ xem ra chỉ có trong tay huynh thì thanh bảo binh thượng cổ này mới có thể phát huy được uy lực của nó".
“Lại nói, huynh đã từ chối ta một lần, lần này không được từ chối nữa”.
Hân Tuyệt im lặng không đáp, y biết Lâm Nhất muốn nói đến chuyện quả Huyết Viêm, bèn cười nói: “Nếu ta cứ tiếp tục từ chối thì hóa ra bất kính rồi”.
Nửa canh giờ sau, hầu hết các đại tông môn trong hoang nguyên Tịch Diệt đều đã rời đi, nhưng Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn chưa khởi hành, mà đang kiểm kê số lượng thương vong lần này.
Mười tám vị trưởng lão Tử Phủ thì có gần một nửa bị trọng thương, trong vòng nửa tháng không thể xuống giường. Trong bốn mươi vị chấp sự Bán Bộ Tử Phủ, có mười tám người tử thương. Trong một trăm đệ tử tinh anh bảng địa, có tám người chết, ba mươi sáu người trọng thương, năm mươi người bị thương nhẹ.
Có thể nói gần như tất cả đều bị thương, tổn thất vô cùng nặng nề.
Nếu không có trưởng lão Chấp Kiếm và kiếm Tiêu Vân thay Kiếm Các ngăn lại phần lớn áp lực thì e rằng thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trong doanh địa, Lâm Nhất lấy ra những thứ mà mình đã đoạt được trong Mật cảnh Ma Liên.
Đây là lệ thường, trước đó, mấy người Hân Nghiên cũng đã lấy ra một ít thu hoạch trong mật cảnh để nộp lên tông môn.
Đương nhiên, tông môn sẽ đổi lại điểm công đức và linh ngọc tương ứng, đảm bảo các đệ tử không bị lỗ lã.
Tông môn và đệ tử vốn là mối quan hệ cộng sinh, thế nên cũng không thể phân rõ ai chịu thiệt hơn ai.
Từng món bảo vật được lấy ra, gồm có: mấy trăm viên yêu đan hoa sen đen, mấy chục quyển võ học thượng cổ tàn bản, năm loại dị quả, cùng với những thứ thu được từ túi trữ vật của Kinh Tuyệt, một thanh bảo đao, lư hương, tranh ngộ đạo, rượu ngon, bồ đoàn tu luyện, còn có những thứ mà hắn thu hoạch được như hồ lô Tàng Kiếm và những món bảo vật khác.
Khi Lâm Nhất lấy ra mấy trăm viên yêu đan hoa sen đen thì ngoài trưởng lão Chấp Kiếm, tất cả những người có mặt trong doanh địa đều thay đổi sắc mặt.
Ngay cả trưởng lão Lạc Phong cũng vậy, tuy nhiên, bọn họ không nghĩ đến, đây chỉ mới là bắt đầu.
Khi những món bảo vật quý giá như bảo đao thượng cổ, lư hương, tranh ngộ đạo,… xuất hiện thì ngay cả trưởng lão Chấp Kiếm cũng phải thay đổi sắc mặt, không khỏi thở dài nói: “Khó trách vì sao bốn tông lại liên thủ, nếu là ta, e là cũng không cầm lòng được”.
Các trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, quả thật những thứ này có sức hấp dẫn rất lớn.
“Ngoại trừ bảo kiếm tặng cho sư huynh cùng với đan dược, dị hỏa và yêu đan mà ta đã luyện hóa trong mật cảnh thì tất cả đều ở đây”.
Lâm Nhất chắp tay nói, sau đó lui sang một bên.
Vốn dĩ, có một số thứ hắn không