Cái trước còn được, dù sao Lâm Nhất đã có tu vi khá thâm hậu trước khi vào Biển Trăng Khô, đột phá cảnh giới Dương Huyền chỉ là chuyện sớm muộn, có Nước Huyền Âm chỉ như dệt hoa trên gấm.
Nhưng cái sau lại thật đáng kinh ngạc, kiếm ý Tiên Thiên đại thành.
Trong thế hệ trẻ ở cổ vực Nam Hoa, số người có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành chỉ đếm được bằng một bàn tay.
Có điều...
Tiền bối Đường Du suy tư: “Dù cho nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì thực lực của Lâm Nhất vẫn còn hơi yếu, không dễ thông qua tám vòng khảo hạch mới đúng”.
Ông ta nhìn thẳng vào Mục Trần bằng ánh mắt sáng như đuốc, nhạy bén phát hiện đối phương còn có lời chưa nói.
Mục Trần cười khổ: “Tiền bối Đường Du, Lâm Nhất còn giết Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũ hợp lực với Lâm Chí Viễn để hãm hại Mặc Linh sư tỷ, kết quả Lâm Nhất chạy đến lấy một địch hai, Lãnh Hạo Vũ chết thảm ngay tại chỗ, Lâm Chí Viễn may mắn chạy thoát”.
“Thật ư?”
Tiền bối Đường Du lập tức giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc chưa từng có.
Mục Trần cười: “Sao ta dám nói bừa trước mặt tiền bối chứ, chưa kể tiếp đó còn có chuyện đáng kinh ngạc hơn, hắn đã đỡ một chưởng của Cơ Vô Dạ trước mặt mọi người mà không bị thương chút nào”.
Nói xong, hắn ta kể lại chi tiết toàn bộ câu chuyện.
Tất cả trưởng lão thư viện Thiên Phủ, kể cả tiền bối Đường Du đều tỏ ra kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, tiền bối Đường Du cau mày: “Lâm Nhất có thực lực như thế, tuy rằng đáng ăn mừng, nhưng lầu Huyết Vũ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn Cơ Vô Dạ nữa, hắn ta có thù tất báo, đợi sau khi hắn ra ngoài chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều”.
Nhưng lúc này lại có trưởng lão ngạc nhiên lên tiếng: “Lạ thật, hình như Liễu Vân Yên cũng chưa ra ngoài? Chẳng lẽ với thực lực của nàng ta cũng có thể thông qua vòng khảo hạch thứ ba?”
“Nói không chừng”.
Mục Trần tiếp lời: “Vòng khảo hạch thứ ba chủ yếu là trận pháp do ba con rối tạo thành. Nếu trình độ Linh văn của nàng ta đủ cao sẽ tìm ra được sơ hở, mặc dù những con rối kia có cảnh giới rất cao nhưng lại cứng nhắc, khả năng cao sẽ thắng được chúng. Nhưng vòng khảo hạch thứ tư chắc sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu...”
Trong một căn phòng nào đó của vòng khảo hạch thứ năm, cổ mộ Tinh Quân.
Kiếm quang phát ra như mây trắng vạn dặm, bay múa như bông tuyết giữa những đám mây mênh mông. Một bóng người nhẹ nhàng đang dùng kiếm thế áp chế năm con rối ngân giáp, kiếm quang và thương nhận va chạm nhau thỉnh thoảng loé lên đốm lửa sắc bén.
Năm con rối ngân giáp phối hợp với nhau trông như một con du long ngân quang. Tiếng rồng ngâm không ngừng vang vọng, chân nguyên dao động mãnh liệt như một con du long đang đọ sức giữa biển rộng.
Nhưng uy thế này vẫn bị thanh niên áo lam áp chế bằng thanh kiếm trong tay.
Dù cho con ác long này gầm thét thế nào cũng chỉ có thể bay lượn trước luồng kiếm thế mênh mông, không thể dấy nên sóng gió quá lớn.
Bùm!
Lại một nhát kiếm quét ngang bầu trời, năm con rối gỗ ngân giáp bị đánh nát ngay trước mặt hắn.
Thực lực của thanh niên áo lam mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nhưng cái sau lại thật đáng kinh ngạc, kiếm ý Tiên Thiên đại thành.
Trong thế hệ trẻ ở cổ vực Nam Hoa, số người có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành chỉ đếm được bằng một bàn tay.
Có điều...
Tiền bối Đường Du suy tư: “Dù cho nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành thì thực lực của Lâm Nhất vẫn còn hơi yếu, không dễ thông qua tám vòng khảo hạch mới đúng”.
Ông ta nhìn thẳng vào Mục Trần bằng ánh mắt sáng như đuốc, nhạy bén phát hiện đối phương còn có lời chưa nói.
Mục Trần cười khổ: “Tiền bối Đường Du, Lâm Nhất còn giết Lãnh Hạo Vũ. Lãnh Hạo Vũ hợp lực với Lâm Chí Viễn để hãm hại Mặc Linh sư tỷ, kết quả Lâm Nhất chạy đến lấy một địch hai, Lãnh Hạo Vũ chết thảm ngay tại chỗ, Lâm Chí Viễn may mắn chạy thoát”.
“Thật ư?”
Tiền bối Đường Du lập tức giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc chưa từng có.
Mục Trần cười: “Sao ta dám nói bừa trước mặt tiền bối chứ, chưa kể tiếp đó còn có chuyện đáng kinh ngạc hơn, hắn đã đỡ một chưởng của Cơ Vô Dạ trước mặt mọi người mà không bị thương chút nào”.
Nói xong, hắn ta kể lại chi tiết toàn bộ câu chuyện.
Tất cả trưởng lão thư viện Thiên Phủ, kể cả tiền bối Đường Du đều tỏ ra kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, tiền bối Đường Du cau mày: “Lâm Nhất có thực lực như thế, tuy rằng đáng ăn mừng, nhưng lầu Huyết Vũ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn Cơ Vô Dạ nữa, hắn ta có thù tất báo, đợi sau khi hắn ra ngoài chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều”.
Nhưng lúc này lại có trưởng lão ngạc nhiên lên tiếng: “Lạ thật, hình như Liễu Vân Yên cũng chưa ra ngoài? Chẳng lẽ với thực lực của nàng ta cũng có thể thông qua vòng khảo hạch thứ ba?”
“Nói không chừng”.
Mục Trần tiếp lời: “Vòng khảo hạch thứ ba chủ yếu là trận pháp do ba con rối tạo thành. Nếu trình độ Linh văn của nàng ta đủ cao sẽ tìm ra được sơ hở, mặc dù những con rối kia có cảnh giới rất cao nhưng lại cứng nhắc, khả năng cao sẽ thắng được chúng. Nhưng vòng khảo hạch thứ tư chắc sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu...”
Trong một căn phòng nào đó của vòng khảo hạch thứ năm, cổ mộ Tinh Quân.
Kiếm quang phát ra như mây trắng vạn dặm, bay múa như bông tuyết giữa những đám mây mênh mông. Một bóng người nhẹ nhàng đang dùng kiếm thế áp chế năm con rối ngân giáp, kiếm quang và thương nhận va chạm nhau thỉnh thoảng loé lên đốm lửa sắc bén.
Năm con rối ngân giáp phối hợp với nhau trông như một con du long ngân quang. Tiếng rồng ngâm không ngừng vang vọng, chân nguyên dao động mãnh liệt như một con du long đang đọ sức giữa biển rộng.
Nhưng uy thế này vẫn bị thanh niên áo lam áp chế bằng thanh kiếm trong tay.
Dù cho con ác long này gầm thét thế nào cũng chỉ có thể bay lượn trước luồng kiếm thế mênh mông, không thể dấy nên sóng gió quá lớn.
Bùm!
Lại một nhát kiếm quét ngang bầu trời, năm con rối gỗ ngân giáp bị đánh nát ngay trước mặt hắn.
Thực lực của thanh niên áo lam mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.