Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, một lần nữa tránh đi thì ngay lúc này, hắn ta đột nhiên ra tay.
“Viêm Dương Chỉ!”
Cao Hàn điểm một ngón tay ra theo một góc độ mà ai cũng nghĩ đến, một kích này điểm thẳng vào ngực Trương Thanh.
Trương Thanh gần như bỏ qua phòng thủ đối với Cao Hàn bởi vì hắn ta vốn không đoán trước được.
Một điểm này khiến Trương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời trực tiếp bị đánh bay, đao thế cuồng bạo cũng tan rã.
“Bại cho ta!”
Sau một kích đắc thủ, ngay lập tức Cao Hàn lại tung ra hai chiêu.
Một quyền đánh gãy xương sườn, một chưởng chấn vỡ nội tạng, khiến Trương Thanh trọng thương.
Ra tay hung ác khiến người ta không khỏi tặc lưỡi.
“Việc này…”
Dưới đài, quần chúng vây xem hít một ngụm khí lạnh, hoàn toàn không ngờ kết cục sẽ như thế này.
Thế nhưng bọn họ lại không thể nói được gì, bởi vì không ai quy định Cao Hàn nhất định phải nhường cho Trương Thanh ba chiêu.
Chỉ có thể trách Trương Thanh còn trẻ tuổi nên đã bị đối phương lừa.
“Cao Hàn – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu còn có tông môn muốn khiêu chiến thì có thể tiếp tục phái ra đệ tử bổn môn”.
Bạch Thu Thủy – thành chủ thành Bạch Thủy đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố kết quả.
Phía Thanh Vân Môn tái mặt, sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi.
Liễu Dự - Tử Viêm Môn ở đối diện mỉm cười nhìn qua: “Ngại quá, thắng các ngươi một ván!”
“Vô liêm sỉ!”
Bạch Thiên Minh hừ lạnh, phun ra hai chữ.
“Ha ha ha!”, nhưng Liễu Dự lại bật cười khoái chí, không hề để tâm.
Kế tiếp là Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn, hai phái đều phái tuyển thủ dự bị ra ứng chiến.
Cao Hàn đứng trên đài tiếp nhận áp lực xa luân chiến, cứ thế mà thắng liên tiếp hai ván, khiến cho các môn phái từ bỏ ý định tiếp tục khiêu chiến.
Dùng hai tuyển thủ dự bị để đổi lấy hai tòa thành quả thật không có lợi.
Lại nói, nếu tiêu hao hai tuyển thủ dự bị mà vẫn không chiếm được thành thì chẳng khác nào thiệt thòi lớn.
“Chúc mừng Tử Viêm Môn thành công giữ vững hai tòa thành!”
“Viêm Dương Chỉ!”
Cao Hàn điểm một ngón tay ra theo một góc độ mà ai cũng nghĩ đến, một kích này điểm thẳng vào ngực Trương Thanh.
Trương Thanh gần như bỏ qua phòng thủ đối với Cao Hàn bởi vì hắn ta vốn không đoán trước được.
Một điểm này khiến Trương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời trực tiếp bị đánh bay, đao thế cuồng bạo cũng tan rã.
“Bại cho ta!”
Sau một kích đắc thủ, ngay lập tức Cao Hàn lại tung ra hai chiêu.
Một quyền đánh gãy xương sườn, một chưởng chấn vỡ nội tạng, khiến Trương Thanh trọng thương.
Ra tay hung ác khiến người ta không khỏi tặc lưỡi.
“Việc này…”
Dưới đài, quần chúng vây xem hít một ngụm khí lạnh, hoàn toàn không ngờ kết cục sẽ như thế này.
Thế nhưng bọn họ lại không thể nói được gì, bởi vì không ai quy định Cao Hàn nhất định phải nhường cho Trương Thanh ba chiêu.
Chỉ có thể trách Trương Thanh còn trẻ tuổi nên đã bị đối phương lừa.
“Cao Hàn – Tử Viêm Môn chiến thắng, nếu còn có tông môn muốn khiêu chiến thì có thể tiếp tục phái ra đệ tử bổn môn”.
Bạch Thu Thủy – thành chủ thành Bạch Thủy đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố kết quả.
Phía Thanh Vân Môn tái mặt, sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi.
Liễu Dự - Tử Viêm Môn ở đối diện mỉm cười nhìn qua: “Ngại quá, thắng các ngươi một ván!”
“Vô liêm sỉ!”
Bạch Thiên Minh hừ lạnh, phun ra hai chữ.
“Ha ha ha!”, nhưng Liễu Dự lại bật cười khoái chí, không hề để tâm.
Kế tiếp là Cuồng Đao Môn và Huyền Dương Môn, hai phái đều phái tuyển thủ dự bị ra ứng chiến.
Cao Hàn đứng trên đài tiếp nhận áp lực xa luân chiến, cứ thế mà thắng liên tiếp hai ván, khiến cho các môn phái từ bỏ ý định tiếp tục khiêu chiến.
Dùng hai tuyển thủ dự bị để đổi lấy hai tòa thành quả thật không có lợi.
Lại nói, nếu tiêu hao hai tuyển thủ dự bị mà vẫn không chiếm được thành thì chẳng khác nào thiệt thòi lớn.
“Chúc mừng Tử Viêm Môn thành công giữ vững hai tòa thành!”