Vết nứt trên chiến giáp nhanh chóng lan ra bốn phía, đến cuối cùng, nó không ngừng mở rộng, rồi “ầm” một tiếng, chiến giáp vỡ nát.
Chiến giáp đã bị hủy!
Lâm Nhất cực kỳ vui mừng, thoạt nhìn, chiến giáp này có vẻ rất bất phàm, có thể sánh với chiến thể Thương Long của hắn. Nếu không có kiếm trong tay thì thật sự rất khó ứng phó, nhưng một khi bị hủy thì lại dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tên nhóc kia, ngươi chỉ còn thời gian một nén hương”.
Đúng lúc này, âm thanh yếu ớt trong mảnh vỡ kiếm gãy lại vang lên, ở nơi tận cùng của chín đạo đài xuất hiện một cây nhang.
Lâm Nhất thoáng ngẩn người. Kiếm khách bị hắn hủy chiến giáp, khóe miệng còn đang rỉ ra máu tươi vội nhân cơ hội lui về phía sau, hào quang trên người hắn ta bùng lên, một bộ chiến giáp hoàn toàn mới đang bắt đầu ngưng tụ.
Giết!
Cùng lúc đó, hai tên kiếm khách áo giáp tím đã giãy ra khỏi đầm lầy được hội tụ từ sát ý. Bọn họ quát to một tiếng, rồi lần lượt vọt về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất đã sớm đoán được, đầm lầy được hình thành từ sát ý của bản thân hắn không cách nào vây khốn những kẻ khống chế được kiếm ý Tiên Thiên quá lâu.
Hắn thầm nghĩ nếu có thể giết được một tên kiếm khách áo giáp tím thì áp lực sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra có hơi phiền phức rồi.
Tim Lâm Nhất đập liên hồi trong lồng ngực, máu huyết toàn thân sôi trào, hắn liếc mắt nhìn, nhanh chóng tiếp chiêu của hai gã kiếm khách đang lao đến.
Rắc rối thì đã sao?
Đi đến một bước này, hắn đã sẵn sàng không chết không thôi, quyết chém giết đến cùng.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Hai tên kiếm khách vừa giãy khỏi đầm lầy sát ý nhanh chóng thi triển sát chiêu, cổ tay bọn họ run lên, mỗi một người chém ra mười tám luồng kiếm quang Bôn Lôi Trảm Điện.
Ầm!
Ba mươi sáu luồng kiếm quang giăng đầy trời, như một vị hào kiệt phất cờ chém tướng giữa thiên quân vạn mã, hùng hổ xông đến, thế như chẻ tre. Sát ý mênh mông cuồn cuộn do Thất Sát Ấn xếp chồng lên nhau nhanh chóng bị xé toạc ra từng mảng, kiếm quang hung hăng đánh úp về phía Lâm Nhất với xu thế cực kỳ mãnh liệt.
Một nén nhang cũng chỉ bằng nửa canh giờ mà thôi.
Chín tên kiếm khách áo giáp tím phối hợp cực kỳ ăn ý, giống với hắn, kiếm ý Tiên Thiên của bọn họ cũng là viên mãn đỉnh phong, hơn nữa, đám người này còn nắm giữ Bá Kiếm cực kỳ khủng bố, trong tình huống không xuất kiếm, muốn tiêu diệt được chín tên kiếm khách này quả thật là chuyện khó hơn lên trời.
Không thành công thì phải chết ư? Đây đúng là một khảo nghiệm đáng sợ…
Vậy thì không điên không sống!
Lâm Nhất quát lên một tiếng điên cuồng, điện quang nồng đậm bùng nổ khắp toàn thân hắn, phút chốc, lôi uy chấn động trời đất. Một khắc sau, điện quang do hắn ngưng tụ nghênh ngang đối mặt với ba mươi sáu luồng kiếm quang Bôn Lôi Trảm Điện kia.
Ánh mắt hắn cực lạnh, nhìn chằm chằm vào tên kiếm khách đã bị hắn đánh bị thương trước đó. Trên người đối phương bắt đầu hình thành luồng sáng tím, chiến giáp bị chấn vỡ đang dung hợp lại từng chút một, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp xong.
Đây chính là một cơ hội!
Chiến giáp đã bị hủy!
Lâm Nhất cực kỳ vui mừng, thoạt nhìn, chiến giáp này có vẻ rất bất phàm, có thể sánh với chiến thể Thương Long của hắn. Nếu không có kiếm trong tay thì thật sự rất khó ứng phó, nhưng một khi bị hủy thì lại dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tên nhóc kia, ngươi chỉ còn thời gian một nén hương”.
Đúng lúc này, âm thanh yếu ớt trong mảnh vỡ kiếm gãy lại vang lên, ở nơi tận cùng của chín đạo đài xuất hiện một cây nhang.
Lâm Nhất thoáng ngẩn người. Kiếm khách bị hắn hủy chiến giáp, khóe miệng còn đang rỉ ra máu tươi vội nhân cơ hội lui về phía sau, hào quang trên người hắn ta bùng lên, một bộ chiến giáp hoàn toàn mới đang bắt đầu ngưng tụ.
Giết!
Cùng lúc đó, hai tên kiếm khách áo giáp tím đã giãy ra khỏi đầm lầy được hội tụ từ sát ý. Bọn họ quát to một tiếng, rồi lần lượt vọt về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất đã sớm đoán được, đầm lầy được hình thành từ sát ý của bản thân hắn không cách nào vây khốn những kẻ khống chế được kiếm ý Tiên Thiên quá lâu.
Hắn thầm nghĩ nếu có thể giết được một tên kiếm khách áo giáp tím thì áp lực sẽ được giảm bớt rất nhiều.
Tuy nhiên, hiện tại xem ra có hơi phiền phức rồi.
Tim Lâm Nhất đập liên hồi trong lồng ngực, máu huyết toàn thân sôi trào, hắn liếc mắt nhìn, nhanh chóng tiếp chiêu của hai gã kiếm khách đang lao đến.
Rắc rối thì đã sao?
Đi đến một bước này, hắn đã sẵn sàng không chết không thôi, quyết chém giết đến cùng.
Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!
Hai tên kiếm khách vừa giãy khỏi đầm lầy sát ý nhanh chóng thi triển sát chiêu, cổ tay bọn họ run lên, mỗi một người chém ra mười tám luồng kiếm quang Bôn Lôi Trảm Điện.
Ầm!
Ba mươi sáu luồng kiếm quang giăng đầy trời, như một vị hào kiệt phất cờ chém tướng giữa thiên quân vạn mã, hùng hổ xông đến, thế như chẻ tre. Sát ý mênh mông cuồn cuộn do Thất Sát Ấn xếp chồng lên nhau nhanh chóng bị xé toạc ra từng mảng, kiếm quang hung hăng đánh úp về phía Lâm Nhất với xu thế cực kỳ mãnh liệt.
Một nén nhang cũng chỉ bằng nửa canh giờ mà thôi.
Chín tên kiếm khách áo giáp tím phối hợp cực kỳ ăn ý, giống với hắn, kiếm ý Tiên Thiên của bọn họ cũng là viên mãn đỉnh phong, hơn nữa, đám người này còn nắm giữ Bá Kiếm cực kỳ khủng bố, trong tình huống không xuất kiếm, muốn tiêu diệt được chín tên kiếm khách này quả thật là chuyện khó hơn lên trời.
Không thành công thì phải chết ư? Đây đúng là một khảo nghiệm đáng sợ…
Vậy thì không điên không sống!
Lâm Nhất quát lên một tiếng điên cuồng, điện quang nồng đậm bùng nổ khắp toàn thân hắn, phút chốc, lôi uy chấn động trời đất. Một khắc sau, điện quang do hắn ngưng tụ nghênh ngang đối mặt với ba mươi sáu luồng kiếm quang Bôn Lôi Trảm Điện kia.
Ánh mắt hắn cực lạnh, nhìn chằm chằm vào tên kiếm khách đã bị hắn đánh bị thương trước đó. Trên người đối phương bắt đầu hình thành luồng sáng tím, chiến giáp bị chấn vỡ đang dung hợp lại từng chút một, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp xong.
Đây chính là một cơ hội!