Ông ta cứ nghĩ tên nhóc này chỉ lấy được Thiên Tinh Châu mà thôi, nào ngờ hắn lại có thu hoạch đáng kinh ngạc như vậy.
U Vân lão quỷ không thật sự quan tâm đến Thiên Tinh Châu, bởi vì ông ta đã sớm vượt qua cảnh giới Âm Dương. Nếu có thể lấy được thì cũng chỉ để trao đổi dị bảo, giúp ông ta thăng cấp lên Thiên Phách.
Nhưng theo như dị tượng trước mắt, dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra được vật mà Lâm Nhất đang luyện hóa thật sự rất có giá trị.
“Không cần biết nó là gì, cứ làm thịt tên nhóc đó thì sẽ biết thôi!”
Trong mắt U Vân lão quỷ lóe lên tia âm u, sát ý bùng lên, trông càng thêm dữ tợn.
Lâm Nhất đã đủ cẩn thận, sau khi thương thế lành hẳn, hắn tôi luyện hơn nửa tháng rồi mới bắt tay vào luyện hóa máu Thương Long, chỉ tiếc là đụng phải cao thủ cảnh giới Âm Dương viên mãn như U Vân lão quỷ, mà lão già này còn chơi trò ám sát nữa chứ.
Tính tình như thế có khác nào rắn độc ẩn mình trong bóng tối, hoàn toàn không thể đề phòng.
Hiện tại hắn đang chuyên tâm luyện hóa máu Thương Long, dù có cảnh giác thế nào thì cũng bị phân tâm. Phải nói gần như không có khả năng thoát khỏi ám chiêu của U Vân lão quỷ, e là thập tử nhất sinh.
Nhưng một việc kỳ quái đã xảy ra, ngay khi U Vân lão quỷ bước lên một bước, nụ cười trên môi ông ta bỗng cứng lại.
Bàn chân vừa định đặt xuống nhanh chóng thu trở về.
Thời điểm ông ta nhấc chân lên, một tiếng cười khẩy thình lình vang lên bên tai, tiếng cười này đến rất đột ngột, dọa ông ta sợ chết khiếp.
U Vân lão quỷ thu chân lại, thả ra thần thức, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, liều mạng tìm kiếm kẻ vừa phát ra tiếng cười.
Nhưng hoàn toàn vô ích, tiếng cười kia gần ngay bên tai ông ta, chỉ trong gang tấc, nhưng với tu vi Âm Dương viên mãn, ông ta lại không cách nào tìm ra được.
Ảo giác ư?
U Vân lão quỷ hoảng hốt, vừa sợ vừa nghi hoặc, ánh mắt ông ta lóe lên, lại giơ chân lên, định bước đến một lần nữa.
“Hừ!”
Nhưng vừa bước ra thì có một tiếng hừ lạnh vang lên, dọa ông ta lập tức rụt chân về, tim đập thình thịch.
Đây là tu vi dạng gì? Dù là cao thủ cảnh giới Thiên Phách khủng bố cũng không cách nào che giấu hơi thở trước mặt ông ta. Huống hồ, ông ta đã từng giao đấu với cao thủ Thiên Phách, ít nhất thì dựa vào thủ đoạn của Quỷ đạo vẫn có thể bảo vệ tánh mạng.
Càng nghĩ U Vân lão quỷ càng thấy sợ, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Đáng chết…
Rốt cuộc ông ta đã đắc tội vị thần tiên nào chứ?
“Tiền… tiền bối, rốt cuộc ngài là người phương nào?”
Trước kia, U Vân lão quỷ từng đắc tội rất nhiều người, cho nên khi đối mặt với tình cảnh như thế này, không hiểu sao từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hoảng sợ không thôi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… ngươi không thể đụng vào người này… Tuy ta cũng không thích hắn, nhưng còn chưa đến phiên ngươi ra tay!”
Âm thanh già nua quanh quẩn bốn phía khiến U Vân lão quỷ luống cuống không biết phải làm sao. Trong phút chốc, ông ta có cảm giác người thần bí kia ở khắp mọi nơi, bất kể ông ta có chạy đến đâu thì cũng sẽ đối mặt với sự tồn tại của đối phương.
U Vân lão quỷ không thật sự quan tâm đến Thiên Tinh Châu, bởi vì ông ta đã sớm vượt qua cảnh giới Âm Dương. Nếu có thể lấy được thì cũng chỉ để trao đổi dị bảo, giúp ông ta thăng cấp lên Thiên Phách.
Nhưng theo như dị tượng trước mắt, dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra được vật mà Lâm Nhất đang luyện hóa thật sự rất có giá trị.
“Không cần biết nó là gì, cứ làm thịt tên nhóc đó thì sẽ biết thôi!”
Trong mắt U Vân lão quỷ lóe lên tia âm u, sát ý bùng lên, trông càng thêm dữ tợn.
Lâm Nhất đã đủ cẩn thận, sau khi thương thế lành hẳn, hắn tôi luyện hơn nửa tháng rồi mới bắt tay vào luyện hóa máu Thương Long, chỉ tiếc là đụng phải cao thủ cảnh giới Âm Dương viên mãn như U Vân lão quỷ, mà lão già này còn chơi trò ám sát nữa chứ.
Tính tình như thế có khác nào rắn độc ẩn mình trong bóng tối, hoàn toàn không thể đề phòng.
Hiện tại hắn đang chuyên tâm luyện hóa máu Thương Long, dù có cảnh giác thế nào thì cũng bị phân tâm. Phải nói gần như không có khả năng thoát khỏi ám chiêu của U Vân lão quỷ, e là thập tử nhất sinh.
Nhưng một việc kỳ quái đã xảy ra, ngay khi U Vân lão quỷ bước lên một bước, nụ cười trên môi ông ta bỗng cứng lại.
Bàn chân vừa định đặt xuống nhanh chóng thu trở về.
Thời điểm ông ta nhấc chân lên, một tiếng cười khẩy thình lình vang lên bên tai, tiếng cười này đến rất đột ngột, dọa ông ta sợ chết khiếp.
U Vân lão quỷ thu chân lại, thả ra thần thức, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, liều mạng tìm kiếm kẻ vừa phát ra tiếng cười.
Nhưng hoàn toàn vô ích, tiếng cười kia gần ngay bên tai ông ta, chỉ trong gang tấc, nhưng với tu vi Âm Dương viên mãn, ông ta lại không cách nào tìm ra được.
Ảo giác ư?
U Vân lão quỷ hoảng hốt, vừa sợ vừa nghi hoặc, ánh mắt ông ta lóe lên, lại giơ chân lên, định bước đến một lần nữa.
“Hừ!”
Nhưng vừa bước ra thì có một tiếng hừ lạnh vang lên, dọa ông ta lập tức rụt chân về, tim đập thình thịch.
Đây là tu vi dạng gì? Dù là cao thủ cảnh giới Thiên Phách khủng bố cũng không cách nào che giấu hơi thở trước mặt ông ta. Huống hồ, ông ta đã từng giao đấu với cao thủ Thiên Phách, ít nhất thì dựa vào thủ đoạn của Quỷ đạo vẫn có thể bảo vệ tánh mạng.
Càng nghĩ U Vân lão quỷ càng thấy sợ, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Đáng chết…
Rốt cuộc ông ta đã đắc tội vị thần tiên nào chứ?
“Tiền… tiền bối, rốt cuộc ngài là người phương nào?”
Trước kia, U Vân lão quỷ từng đắc tội rất nhiều người, cho nên khi đối mặt với tình cảnh như thế này, không hiểu sao từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hoảng sợ không thôi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là… ngươi không thể đụng vào người này… Tuy ta cũng không thích hắn, nhưng còn chưa đến phiên ngươi ra tay!”
Âm thanh già nua quanh quẩn bốn phía khiến U Vân lão quỷ luống cuống không biết phải làm sao. Trong phút chốc, ông ta có cảm giác người thần bí kia ở khắp mọi nơi, bất kể ông ta có chạy đến đâu thì cũng sẽ đối mặt với sự tồn tại của đối phương.