*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên…
“Hề hề, lại thêm một kẻ tìm chết!”
“Xem ra gốc Lưu Quang Kim Trản cực phẩm này có sức hấp dẫn không nhỏ, chúng ta chỉ cần chờ ở đây, sẽ có người liên tục đưa đến cửa”.
“So với Lưu Quang Kim Trản thì bảo vật trên người bọn họ cộng lại càng có sức hấp dẫn lớn hơn”.
“Hóa ra là một tên phế vật còn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Phách!”
Xung quanh Lưu Quang Kim Trản đã có bốn người chờ sẵn từ sớm, trên mặt đất có khoảng mười thi thể nằm rải rác, máu chảy lênh láng.
Bốn người này đến từ một Giới Vực trung cấp nào đó, tu vi đều đã đạt đến tư cách độ kiếp, bọn họ vừa nói vừa đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy châm chọc.
“Đã đến rồi thì không cần đi nữa!”
Người cầm đầu nở một nụ cười dữ tợn, như một cơn lốc lao về phía Lâm Nhất, ba người còn lại thì nhanh chóng tản ra, ngăn chặn toàn bộ đường lui của hắn.
Có lẽ bốn người này đã hợp tác được một thời gian dài, cho nên hành động vô cùng ăn ý.
"Muốn chết!"
Lâm Nhất dùng ngón tay làm kiếm, chớp mắt, tung một chỉ như lôi đình.
Ầm!
Kiếm quang màu xanh lóe lên trên đầu ngón tay, phá vỡ chưởng mang của người nọ, đồng thời đâm thẳng vào mi tâm hắn ta.
Phụt!
Người vừa ra tay phun ra một ngụm máu tươi, không bò dậy nổi.
“Kiếm ý! Tên tiểu tử này nắm giữ kiếm ý Thông Linh, cùng hành động!”
Ba người còn lại lộ vẻ hoảng sợ, vội gào lên.
“Không biết lượng sức”.
Lâm Nhất di chuyển, phút chốc tàn ảnh xếp chồng lên nhau, mỗi một tàn ảnh đều chỉ một ngón tay về các hướng khác nhau.
Ầm ầm ầm!
Ba người còn chưa đến gần thì đầu người đã bay ra ngoài.
XÍU...UU!!
Khi tàn ảnh hoàn toàn xếp chồng lên nhau, Lâm Nhất hiện thân, liếc nhìn bốn thi thể trên mặt đất, thầm nói, hiện tại cao thủ vượt qua Thiên Phách tầng thứ nhất vẫn chưa đủ trọng lượng trước mặt ta.
Thực lực thế này mà đòi giết ta? Đúng là không biết tự lượng sức.
Lâm Nhất cũng không sốt ruột hái đóa Lưu Quang Kim Trản cực phẩm này, hoa còn chưa nở hoàn toàn, đợi khi huyết quang trong nhụy hoa ngưng tụ thành máu tươi, nhỏ trên cánh hoa tạo thành một ngọn lửa hệt như ánh mặt trời, khi đó mới xem như chính thức thành thục.
Lưu Quang Kim Trản cực phẩm là thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, đương nhiên phải đợi hoàn toàn thành thục mới được, nếu không thì lãng phí quá.
Lâm Nhất tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa canh giờ sau…
Huyết quang trong nhụy hoa vốn cô đọng như băng dần hòa tan, khi nó nhỏ xuống, cánh hoa từ từ bốc cháy.
Ngay lúc đó, Lâm Nhất mở mắt ra.
Không phải bởi vì cánh hoa đã chín, mà vì ở cồn cát phía trước có một người xuất hiện.
Người tới mặc một bộ đồ xám, trên người tràn ngập sát khí dữ tợn, chân nguyên trong cơ thể xao động, khí hải sôi trào. Đây là một cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất, thực lực tương đương với Tần Phong, có lẽ yếu hơn Trần Huyền một chút nhưng cũng không chênh lệch là bao.
Tuy nhiên…
“Hề hề, lại thêm một kẻ tìm chết!”
“Xem ra gốc Lưu Quang Kim Trản cực phẩm này có sức hấp dẫn không nhỏ, chúng ta chỉ cần chờ ở đây, sẽ có người liên tục đưa đến cửa”.
“So với Lưu Quang Kim Trản thì bảo vật trên người bọn họ cộng lại càng có sức hấp dẫn lớn hơn”.
“Hóa ra là một tên phế vật còn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Phách!”
Xung quanh Lưu Quang Kim Trản đã có bốn người chờ sẵn từ sớm, trên mặt đất có khoảng mười thi thể nằm rải rác, máu chảy lênh láng.
Bốn người này đến từ một Giới Vực trung cấp nào đó, tu vi đều đã đạt đến tư cách độ kiếp, bọn họ vừa nói vừa đánh giá Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy châm chọc.
“Đã đến rồi thì không cần đi nữa!”
Người cầm đầu nở một nụ cười dữ tợn, như một cơn lốc lao về phía Lâm Nhất, ba người còn lại thì nhanh chóng tản ra, ngăn chặn toàn bộ đường lui của hắn.
Có lẽ bốn người này đã hợp tác được một thời gian dài, cho nên hành động vô cùng ăn ý.
"Muốn chết!"
Lâm Nhất dùng ngón tay làm kiếm, chớp mắt, tung một chỉ như lôi đình.
Ầm!
Kiếm quang màu xanh lóe lên trên đầu ngón tay, phá vỡ chưởng mang của người nọ, đồng thời đâm thẳng vào mi tâm hắn ta.
Phụt!
Người vừa ra tay phun ra một ngụm máu tươi, không bò dậy nổi.
“Kiếm ý! Tên tiểu tử này nắm giữ kiếm ý Thông Linh, cùng hành động!”
Ba người còn lại lộ vẻ hoảng sợ, vội gào lên.
“Không biết lượng sức”.
Lâm Nhất di chuyển, phút chốc tàn ảnh xếp chồng lên nhau, mỗi một tàn ảnh đều chỉ một ngón tay về các hướng khác nhau.
Ầm ầm ầm!
Ba người còn chưa đến gần thì đầu người đã bay ra ngoài.
XÍU...UU!!
Khi tàn ảnh hoàn toàn xếp chồng lên nhau, Lâm Nhất hiện thân, liếc nhìn bốn thi thể trên mặt đất, thầm nói, hiện tại cao thủ vượt qua Thiên Phách tầng thứ nhất vẫn chưa đủ trọng lượng trước mặt ta.
Thực lực thế này mà đòi giết ta? Đúng là không biết tự lượng sức.
Lâm Nhất cũng không sốt ruột hái đóa Lưu Quang Kim Trản cực phẩm này, hoa còn chưa nở hoàn toàn, đợi khi huyết quang trong nhụy hoa ngưng tụ thành máu tươi, nhỏ trên cánh hoa tạo thành một ngọn lửa hệt như ánh mặt trời, khi đó mới xem như chính thức thành thục.
Lưu Quang Kim Trản cực phẩm là thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, đương nhiên phải đợi hoàn toàn thành thục mới được, nếu không thì lãng phí quá.
Lâm Nhất tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa canh giờ sau…
Huyết quang trong nhụy hoa vốn cô đọng như băng dần hòa tan, khi nó nhỏ xuống, cánh hoa từ từ bốc cháy.
Ngay lúc đó, Lâm Nhất mở mắt ra.
Không phải bởi vì cánh hoa đã chín, mà vì ở cồn cát phía trước có một người xuất hiện.
Người tới mặc một bộ đồ xám, trên người tràn ngập sát khí dữ tợn, chân nguyên trong cơ thể xao động, khí hải sôi trào. Đây là một cao thủ Thiên Phách tầng thứ nhất, thực lực tương đương với Tần Phong, có lẽ yếu hơn Trần Huyền một chút nhưng cũng không chênh lệch là bao.