Nhưng rõ ràng người ra tay đã cố ý nương tay, muốn khiến hắn ta chết thì đối phương chỉ cần thoáng thêm chút lực nữa là xong.
Lực khống chế chính xác như vậy cho thấy người ra tay có thực lực khủng bố.
Keng!
Tô Hàm Nguyệt tra kiếm vào vỏ, trên người toát ra sát khí khủng khiếp, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi đụng vào hắn sao? Vô dụng!"
Chớp mắt, Vương Ninh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, thật sự cho rằng Tô Hàm Nguyệt giây tiếp theo có thể lập tức giết chết hắn.
Nhưng cảm xúc của Tô Hàm Nguyệt có vẻ như rất bất ổn.
Sau khi để lại câu nói này xong, nhìn Lâm Nhất một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
Lâm Nhất có chút ngỡ ngàng quay người đuổi theo hai bước thì phát hiện ra Tô Hàm Nguyệt lóe lên vài cái đã rời đi rồi.
"Tên súc sinh, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Thấy Tô Hàm Nguyệt rời đi, sự tức giận vừa nãy do sợ quá mà phải kiềm lại của Vương Ninh lần nữa bạo phát gấp đôi.
Không chút báo trước bèn xuất kiếm giết về phía Lâm Nhất.
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, sắc mặt âm hàn.
Tụ Kiếm Thành Phong!
Hắn nắm Táng Hoa kiếm trong lòng bàn tay, chống xuống đất rồi bay lên xoay tròn.
Nội kình nồng hậu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển vào thân kiếm, cuồng phong lập tức đại khởi.
Kiếm thế khủng bố khiếp người bạo phát trên người Lâm Nhất, khoảnh khắc quay người lại đó đã mạnh mẽ đâm kiếm ra.
Keng!
Chỉ thấy lóe lên một cái, Táng Hoa kiếm ra khỏi vỏ, vọt tới trước ngực Vương Ninh đang xông tới với thế như sét đánh.
Khục khục!
Xương sườn trước ngược Vương Ninh đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng chấn thương, đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
Cả người bị đánh bay, thê thảm vô cùng.
"Vương sư huynh!"
Những đệ tử nội môn bình thường hay giao du với Vương Ninh, thấy hắn là như thấy Thiên Lôi sai gì làm nấy, thất kinh hô lớn lên.
"Tên Kiếm Nô, người thật kiêu căng ngạo mạn!"
Sáu tên đệ tử nội môn trong lúc tức giận đã cùng lúc lao về phía Lâm Nhất, bay lên cao đánh tới.
Hồi Quang Lưu Ảnh!
Thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng, vỏ kiếm bay tung ra, đệ lộ thân kiếm nhìn như nước mắt mùa thu của giai nhân.
Nhân lúc kiếm thế Tụ Kiếm Thành Phong vẫn chưa tiêu tan, người múa theo kiếm tung hoành giữa không trung, trong khoảnh khắc một hơi thở, trong không trung đã lưu lại tám đạo tàn ảnh, nhạy bén giống như tia chớp lưu động.
Đến khi hắn đáp xuống đất, trở tay một kiếm, thân kiếm không kém một ly chui thẳng vào trong vỏ vẫn còn đang ở trên không trung.
Bịch bịch!
Sáu tên đệ tử kêu thảm không ngừng, máu từ vết thương do kiếm trên người chảy ra như suối, giống như sáu đóa huyết hoa nở rộ.
Lướt sang nhìn Vương Ninh ngã vật xuống không đứng dậy nổi phía xa kia thì thấy đang sợ hãi không ngừng lùi về sau.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý đến hắn ta nữa.
Quay người bước nhanh rời khỏi Cơ Quan đường, đệ tử xung quanh lần lượt nhường đường, không dám ngăn cản.
Vừa ra khỏi cửa lớn Cơ Quan đường, Lâm Nhất nhìn thấy một vũng máu lớn trên bậc thang.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra chạm vào.
Vết máu vẫn chưa khô, toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Dường như chỉ mới vừa nãy, có người vịn vào cửa, phun ra vũng máu tươi này.
Lực khống chế chính xác như vậy cho thấy người ra tay có thực lực khủng bố.
Keng!
Tô Hàm Nguyệt tra kiếm vào vỏ, trên người toát ra sát khí khủng khiếp, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi đụng vào hắn sao? Vô dụng!"
Chớp mắt, Vương Ninh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, thật sự cho rằng Tô Hàm Nguyệt giây tiếp theo có thể lập tức giết chết hắn.
Nhưng cảm xúc của Tô Hàm Nguyệt có vẻ như rất bất ổn.
Sau khi để lại câu nói này xong, nhìn Lâm Nhất một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
Lâm Nhất có chút ngỡ ngàng quay người đuổi theo hai bước thì phát hiện ra Tô Hàm Nguyệt lóe lên vài cái đã rời đi rồi.
"Tên súc sinh, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Thấy Tô Hàm Nguyệt rời đi, sự tức giận vừa nãy do sợ quá mà phải kiềm lại của Vương Ninh lần nữa bạo phát gấp đôi.
Không chút báo trước bèn xuất kiếm giết về phía Lâm Nhất.
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, sắc mặt âm hàn.
Tụ Kiếm Thành Phong!
Hắn nắm Táng Hoa kiếm trong lòng bàn tay, chống xuống đất rồi bay lên xoay tròn.
Nội kình nồng hậu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển vào thân kiếm, cuồng phong lập tức đại khởi.
Kiếm thế khủng bố khiếp người bạo phát trên người Lâm Nhất, khoảnh khắc quay người lại đó đã mạnh mẽ đâm kiếm ra.
Keng!
Chỉ thấy lóe lên một cái, Táng Hoa kiếm ra khỏi vỏ, vọt tới trước ngực Vương Ninh đang xông tới với thế như sét đánh.
Khục khục!
Xương sườn trước ngược Vương Ninh đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng chấn thương, đau đớn đến mức ngũ quan méo mó, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
Cả người bị đánh bay, thê thảm vô cùng.
"Vương sư huynh!"
Những đệ tử nội môn bình thường hay giao du với Vương Ninh, thấy hắn là như thấy Thiên Lôi sai gì làm nấy, thất kinh hô lớn lên.
"Tên Kiếm Nô, người thật kiêu căng ngạo mạn!"
Sáu tên đệ tử nội môn trong lúc tức giận đã cùng lúc lao về phía Lâm Nhất, bay lên cao đánh tới.
Hồi Quang Lưu Ảnh!
Thần sắc Lâm Nhất lạnh lùng, vỏ kiếm bay tung ra, đệ lộ thân kiếm nhìn như nước mắt mùa thu của giai nhân.
Nhân lúc kiếm thế Tụ Kiếm Thành Phong vẫn chưa tiêu tan, người múa theo kiếm tung hoành giữa không trung, trong khoảnh khắc một hơi thở, trong không trung đã lưu lại tám đạo tàn ảnh, nhạy bén giống như tia chớp lưu động.
Đến khi hắn đáp xuống đất, trở tay một kiếm, thân kiếm không kém một ly chui thẳng vào trong vỏ vẫn còn đang ở trên không trung.
Bịch bịch!
Sáu tên đệ tử kêu thảm không ngừng, máu từ vết thương do kiếm trên người chảy ra như suối, giống như sáu đóa huyết hoa nở rộ.
Lướt sang nhìn Vương Ninh ngã vật xuống không đứng dậy nổi phía xa kia thì thấy đang sợ hãi không ngừng lùi về sau.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý đến hắn ta nữa.
Quay người bước nhanh rời khỏi Cơ Quan đường, đệ tử xung quanh lần lượt nhường đường, không dám ngăn cản.
Vừa ra khỏi cửa lớn Cơ Quan đường, Lâm Nhất nhìn thấy một vũng máu lớn trên bậc thang.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay ra chạm vào.
Vết máu vẫn chưa khô, toát ra hàn khí nhè nhẹ.
Dường như chỉ mới vừa nãy, có người vịn vào cửa, phun ra vũng máu tươi này.