Gánh phân?
Hai mắt Lý Vô Ưu lồi lên như cá vàng, không thể tin được đến Thảo Mộc phong mình lại phải đi gánh phân.
Lâm Nhất cũng nhíu mày, nhìn diện tích ruộng thuốc Đinh Cửu Hào rộng mênh mông không thấy bờ.
Nếu đi gánh phân thì sẽ mệt đến mức nào?
“Sao, không muốn gánh phân?”
Ngưu Bính Thuận cười quái dị, thân hình cao hơn hai người một nửa tiến lên một bước.
Khí thế trên người hắn ta bùng nổ, phóng thẳng về phía hai người.
Cảnh giới Huyền Võ tam trọng!
Lý Vô Ưu thầm kinh ngạc, không ngờ tên ngốc to con này lại có tu vi cao như thế.
Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, cảnh giới Huyền Võ tam trọng cũng được coi là đệ tử thâm niên.
Tu vi cỡ này mà bị phạt đến Thảo Mộc phong làm tạp vụ, rốt cuộc hắn ta đã làm gì...
Nhìn mấy người sau lưng Ngưu Bính Thuận, họ cũng không có ý tốt, tất cả đều có tu vi rất cao, ít nhất cũng là đệ tử đã đột phá Huyền Quan.
“Đại ca, phải làm sao đây?”
Lý Vô Ưu hơi luống cuống, lặng lẽ lùi lại bên cạnh Lâm Nhất, hắn vẫn chưa đột phá Huyền Quan, hoàn toàn không phải đối thủ của Ngưu Bính Thuận, huống hồ hắn ta còn có nhiều người giúp đỡ như vậy.
Lâm Nhất bình tĩnh hỏi: “Ngoài việc gánh phân, chúng ta còn phải làm gì?”
“Coi như ngươi biết điều, ngoài việc gánh phân và tưới nước, các ngươi tiện thể giặt quần áo và rửa đồ lặt vặt giúp chúng ta. Nếu còn thời gian thì có thể nhổ cỏ, cuốc đất giúp các huynh đệ khác, nhanh nhẹn sẽ chịu ít khổ hơn”.
Ngưu Bính Thuận cao to vạm vỡ, khoanh tay trước ngực nói một tràng.
Lâu lắm mới có người mới đến Thảo Mộc phong, tất nhiên phải bóc lột hết sức, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần sau.
“Vậy còn ngươi làm gì?”
Lâm Nhất nheo mắt cười khẽ.
“Ta? Đương nhiên là giám sát các ngươi, ruộng thuốc này xảy ra chuyện gì đều do ta chịu trách nhiệm”.
Ngưu Bính Thuận cười khà khà, vênh váo hống hách.
“Đã hiểu, tức là không làm gì cả”.
“Ha ha ha, đúng! Ngưu gia ta đây không làm gì cả!”
Ngưu Bính Thuận cười ha hả, đám người sau lưng hắn ta cũng cười ầm lên theo.
“Không phục à? Không phục cũng phải nhẫn nhịn cho ta!”
Dứt lời, Ngưu Bính Thuận giơ tay tung một chưởng về phía Lâm Nhất.
Hắn ta đã nhìn ra hai tiểu tử này không chịu nghe lời, nhưng không sao cả, đã đến ruộng thuốc số chín này thì quyền quyết định không còn nằm trong tay chúng, cứ đánh trước rồi nói sau.
Vèo!
Nhưng tay hắn ta vừa hạ xuống giữa chừng đã có một tia chớp nhoáng qua ngay trước mặt.
Không phải tia chớp, là tay Lâm Nhất... Nhưng vì ra tay quá nhanh nên chẳng khác nào tia chớp.
Ngưu Bính Thuận chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị Lâm Nhất giữ chặt, ngón cái ấn mạnh vào cổ tay làm cho hắn ta la lên oai oái.
Thân hình vạm vỡ trở nên mềm nhũn như chú cừu con.
Một tiếng hét như lợn bị chọc tiết phát ra từ miệng hắn ta: “Đau... Đau... Đau, thả ra, thả ra, ta không bắt ngươi đi gánh phân nữa”.
Bịch!
Lâm Nhất buông tay, Ngưu Bính Thuận run rẩy, loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Đại ca!”
Nhóm đệ tử mặc áo tù đằng sau vội vàng đỡ hắn ta. 𝒯𝗋𝗎𝐲ệ𝗻 ha𝐲 l𝗎ô𝗻 có 𝘵ại ﹛ 𝒯𝗋𝑈𝒎𝘵𝗋 𝗎𝐲ệ𝗻.V𝙽 ﹜
“Xông lên cho ta, đánh chết hắn!”
Ngưu Bính Thuận tức giận hét lớn, cả đám lập tức điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.
Hình như trong Thảo Mộc đường có lệnh cấm sử dụng kiếm nên họ chỉ đỏ mặt, tay không bừng bừng khí thế xông lên.
“So quyền thuật à?”
Lâm Nhất khẽ nhếch môi, Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ của hắn đã cao hơn một bậc sau khi đột phá Huyền Quan, hắn còn nắm giữ Long Hổ Quyền. Với quyền pháp bá đạo có tiếng này, chỉ so quyền thuật, cả đám người này gộp lại cũng không đủ đánh thắng hắn.
Bất Diệt Kim Cương Ấn!
Toàn bộ Tử Diên Hoa trong cơ thể đều nở rộ, một nguồn năng lượng đáng sợ dâng lên giữa hai tay như núi lửa phun trào, hắn đột nhiên đánh ra khi đám người này sắp lao tới.
Bùm!
Sức mạnh cuồng bạo, ánh sáng loé lên lập tức làm xáo trộn thế trận của hơn mười người.
Nhưng nó cũng không gây chấn thương quá lớn, dù sao tất cả họ đều đã đột phá Huyền Quan, không thể bị một chiêu Bất Diệt Kim Cương Ấn đánh ngã.
Nhưng mục đích của Lâm Nhất đã đạt được.
Chỉ cần họ không xông lên cùng lúc, hắn đánh lần lượt từng tên một thì sẽ không có chút áp lực nào.
Dấu ấn trong lòng bàn tay chưa biến mất, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, đấm một phát vào tên vừa lao tới.
Bốp! Bốp! Bốp!
Dưới sự trợ giúp của Long Hổ sinh uy, khí thế trên người hắn điên cuồng tăng vọt.
Quyền mang nổ tung, hổ thét rồng gầm, không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.
Sau bảy, tám cú đấm, trên mặt đất đã có một đống người nằm kêu rên, những người còn lại sợ run bần bật, tất cả đều không dám xông lên, trốn sau lưng Ngưu Bính Thuận.
Ngưu Bính Thuận nghiêm mặt, chân nguyên trong cơ thể chuyển động cuồn cuộn, ba sợi huyền mạch đều được kích hoạt. Khí thế trên người hắn ta có vẻ hùng hậu và nặng nề, mang lại cho người ta cảm giác choáng ngợp.
“Hôm nay không khiến ngươi quỳ xuống xin tha, ta cũng không cần phải ở lại ruộng thuốc Đinh Cửu Hào này nữa”.
Ầm ầm!
Nói xong, hắn ta lao nhanh về phía Lâm Nhất, khí thế trên người ùn ùn kéo đến, liên miên không dứt như núi cao.
Lâm Nhất vừa đột phá Huyền Quan, chưa ngưng tụ được sợi huyền mạch nào nên cảm thấy hơi áp lực.
“Tiểu tử này không phải hạng xoàng đâu”.
Hai mắt Lý Vô Ưu lồi lên như cá vàng, không thể tin được đến Thảo Mộc phong mình lại phải đi gánh phân.
Lâm Nhất cũng nhíu mày, nhìn diện tích ruộng thuốc Đinh Cửu Hào rộng mênh mông không thấy bờ.
Nếu đi gánh phân thì sẽ mệt đến mức nào?
“Sao, không muốn gánh phân?”
Ngưu Bính Thuận cười quái dị, thân hình cao hơn hai người một nửa tiến lên một bước.
Khí thế trên người hắn ta bùng nổ, phóng thẳng về phía hai người.
Cảnh giới Huyền Võ tam trọng!
Lý Vô Ưu thầm kinh ngạc, không ngờ tên ngốc to con này lại có tu vi cao như thế.
Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, cảnh giới Huyền Võ tam trọng cũng được coi là đệ tử thâm niên.
Tu vi cỡ này mà bị phạt đến Thảo Mộc phong làm tạp vụ, rốt cuộc hắn ta đã làm gì...
Nhìn mấy người sau lưng Ngưu Bính Thuận, họ cũng không có ý tốt, tất cả đều có tu vi rất cao, ít nhất cũng là đệ tử đã đột phá Huyền Quan.
“Đại ca, phải làm sao đây?”
Lý Vô Ưu hơi luống cuống, lặng lẽ lùi lại bên cạnh Lâm Nhất, hắn vẫn chưa đột phá Huyền Quan, hoàn toàn không phải đối thủ của Ngưu Bính Thuận, huống hồ hắn ta còn có nhiều người giúp đỡ như vậy.
Lâm Nhất bình tĩnh hỏi: “Ngoài việc gánh phân, chúng ta còn phải làm gì?”
“Coi như ngươi biết điều, ngoài việc gánh phân và tưới nước, các ngươi tiện thể giặt quần áo và rửa đồ lặt vặt giúp chúng ta. Nếu còn thời gian thì có thể nhổ cỏ, cuốc đất giúp các huynh đệ khác, nhanh nhẹn sẽ chịu ít khổ hơn”.
Ngưu Bính Thuận cao to vạm vỡ, khoanh tay trước ngực nói một tràng.
Lâu lắm mới có người mới đến Thảo Mộc phong, tất nhiên phải bóc lột hết sức, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần sau.
“Vậy còn ngươi làm gì?”
Lâm Nhất nheo mắt cười khẽ.
“Ta? Đương nhiên là giám sát các ngươi, ruộng thuốc này xảy ra chuyện gì đều do ta chịu trách nhiệm”.
Ngưu Bính Thuận cười khà khà, vênh váo hống hách.
“Đã hiểu, tức là không làm gì cả”.
“Ha ha ha, đúng! Ngưu gia ta đây không làm gì cả!”
Ngưu Bính Thuận cười ha hả, đám người sau lưng hắn ta cũng cười ầm lên theo.
“Không phục à? Không phục cũng phải nhẫn nhịn cho ta!”
Dứt lời, Ngưu Bính Thuận giơ tay tung một chưởng về phía Lâm Nhất.
Hắn ta đã nhìn ra hai tiểu tử này không chịu nghe lời, nhưng không sao cả, đã đến ruộng thuốc số chín này thì quyền quyết định không còn nằm trong tay chúng, cứ đánh trước rồi nói sau.
Vèo!
Nhưng tay hắn ta vừa hạ xuống giữa chừng đã có một tia chớp nhoáng qua ngay trước mặt.
Không phải tia chớp, là tay Lâm Nhất... Nhưng vì ra tay quá nhanh nên chẳng khác nào tia chớp.
Ngưu Bính Thuận chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị Lâm Nhất giữ chặt, ngón cái ấn mạnh vào cổ tay làm cho hắn ta la lên oai oái.
Thân hình vạm vỡ trở nên mềm nhũn như chú cừu con.
Một tiếng hét như lợn bị chọc tiết phát ra từ miệng hắn ta: “Đau... Đau... Đau, thả ra, thả ra, ta không bắt ngươi đi gánh phân nữa”.
Bịch!
Lâm Nhất buông tay, Ngưu Bính Thuận run rẩy, loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Đại ca!”
Nhóm đệ tử mặc áo tù đằng sau vội vàng đỡ hắn ta. 𝒯𝗋𝗎𝐲ệ𝗻 ha𝐲 l𝗎ô𝗻 có 𝘵ại ﹛ 𝒯𝗋𝑈𝒎𝘵𝗋 𝗎𝐲ệ𝗻.V𝙽 ﹜
“Xông lên cho ta, đánh chết hắn!”
Ngưu Bính Thuận tức giận hét lớn, cả đám lập tức điên cuồng lao về phía Lâm Nhất.
Hình như trong Thảo Mộc đường có lệnh cấm sử dụng kiếm nên họ chỉ đỏ mặt, tay không bừng bừng khí thế xông lên.
“So quyền thuật à?”
Lâm Nhất khẽ nhếch môi, Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ của hắn đã cao hơn một bậc sau khi đột phá Huyền Quan, hắn còn nắm giữ Long Hổ Quyền. Với quyền pháp bá đạo có tiếng này, chỉ so quyền thuật, cả đám người này gộp lại cũng không đủ đánh thắng hắn.
Bất Diệt Kim Cương Ấn!
Toàn bộ Tử Diên Hoa trong cơ thể đều nở rộ, một nguồn năng lượng đáng sợ dâng lên giữa hai tay như núi lửa phun trào, hắn đột nhiên đánh ra khi đám người này sắp lao tới.
Bùm!
Sức mạnh cuồng bạo, ánh sáng loé lên lập tức làm xáo trộn thế trận của hơn mười người.
Nhưng nó cũng không gây chấn thương quá lớn, dù sao tất cả họ đều đã đột phá Huyền Quan, không thể bị một chiêu Bất Diệt Kim Cương Ấn đánh ngã.
Nhưng mục đích của Lâm Nhất đã đạt được.
Chỉ cần họ không xông lên cùng lúc, hắn đánh lần lượt từng tên một thì sẽ không có chút áp lực nào.
Dấu ấn trong lòng bàn tay chưa biến mất, Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, đấm một phát vào tên vừa lao tới.
Bốp! Bốp! Bốp!
Dưới sự trợ giúp của Long Hổ sinh uy, khí thế trên người hắn điên cuồng tăng vọt.
Quyền mang nổ tung, hổ thét rồng gầm, không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.
Sau bảy, tám cú đấm, trên mặt đất đã có một đống người nằm kêu rên, những người còn lại sợ run bần bật, tất cả đều không dám xông lên, trốn sau lưng Ngưu Bính Thuận.
Ngưu Bính Thuận nghiêm mặt, chân nguyên trong cơ thể chuyển động cuồn cuộn, ba sợi huyền mạch đều được kích hoạt. Khí thế trên người hắn ta có vẻ hùng hậu và nặng nề, mang lại cho người ta cảm giác choáng ngợp.
“Hôm nay không khiến ngươi quỳ xuống xin tha, ta cũng không cần phải ở lại ruộng thuốc Đinh Cửu Hào này nữa”.
Ầm ầm!
Nói xong, hắn ta lao nhanh về phía Lâm Nhất, khí thế trên người ùn ùn kéo đến, liên miên không dứt như núi cao.
Lâm Nhất vừa đột phá Huyền Quan, chưa ngưng tụ được sợi huyền mạch nào nên cảm thấy hơi áp lực.
“Tiểu tử này không phải hạng xoàng đâu”.