*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn phía đều có tiếng hô kinh ngạc, không ai có thể ngờ rằng lúc trước ba người phía Sở Hạo Vũ vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Sau khi chiến kỳ Xích Diễm bị Lâm Nhất cướp mất, ba người không còn giấu tuyệt chiêu nữa, ba đại kiếm chiêu đồng thời được gọi ra. Từng thanh cổ kiếm rực cháy trong kiếm chủng trống trải không ngừng rung lên, đến mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.
Từng thanh cổ kiếm điên cuồng rung lên, dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào.
“Thật đáng sợ…”
“Lâm Nhất không nên giành được cờ đầu tiên, giành được trước chắc chắn phải đối mặt với sự bao vây tấn công của những người còn lại”.
“Đúng thế, người cười đến cuối cùng mới là người thắng, cướp được cờ là thắng, nhưng không phải cứ cướp được là đã thắng, phải khiến người khác không dám giành với ngươi nữa mới được tính là thắng!”
“Nếu hắn thông minh hơn một chút thì bây giờ nên nhường lại chiến kỳ Xích Diễm. Bảo khí này không tế luyện thì không thể phát huy uy năng, cầm về như củ khoai nóng bỏng tay!”
Cảm nhận được tần suất rung chuyển của mặt đất, ở rìa kiếm chủng, vẻ mặt các khán giả đều hơi thay đổi.
Trên mặt Lâm Nhất hiện lên vẻ nặng nề hiếm thấy, ba người này đều là thiên kiêu hàng đầu trong Kiếm Các, ai cũng có kỹ năng riêng biệt, cực kỳ vô song, có thể gọi là yêu nghiệt. Chỉ cần sơ ý một chút là sẽ chết ngay tại chỗ, không có một nửa cơ hội sống sót.
Khi bọn họ liên hợp thì cơ hội chiến thắng của hắn là khá mong manh…
Nhưng từ bỏ thì hắn không làm được!
Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, buộc chiến kỳ Xích Diễm phía sau, hai mắt hắn loé lên, kiếm ý trên người chợt sôi trào, đối mặt với ba đại kiếm chiêu áp đảo, khuôn mặt tái xanh của hắn không có một chút sợ hãi.
Trong lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết, lòng tự hào dâng trào, không biết sợ hãi, trong tình huống không ai ngờ tới, hắn bay vọt lên không trung, chủ động lao tới.
Ta có một thanh kiếm, đã trải qua sinh tử, thiên chuỳ bách luyện, cương trực công chính, tựa như mặt trời sớm mai, như mặt trời ban trưa, như ngọn lửa hừng hực, như trái tim ta, quyết tiến không lùi, không sợ sinh tử.
Bất Diệt Kim Cương Ấn, dùng kiếm phục ma, Kim Cương Phục Ma Ấn!
Lâm Nhất chắp tay, dùng kiếm ý dồi dào trên người tế ra Kim Cương Phục Ma Ấn.
Ào!
Ánh sáng màu vàng rực rỡ sau lưng hắn, kiếm ý vô tận ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ mười trượng với ánh
Bốn phía đều có tiếng hô kinh ngạc, không ai có thể ngờ rằng lúc trước ba người phía Sở Hạo Vũ vẫn chưa dốc hết toàn lực.
Sau khi chiến kỳ Xích Diễm bị Lâm Nhất cướp mất, ba người không còn giấu tuyệt chiêu nữa, ba đại kiếm chiêu đồng thời được gọi ra. Từng thanh cổ kiếm rực cháy trong kiếm chủng trống trải không ngừng rung lên, đến mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.
Từng thanh cổ kiếm điên cuồng rung lên, dường như có thể bay lên bất cứ lúc nào.
“Thật đáng sợ…”
“Lâm Nhất không nên giành được cờ đầu tiên, giành được trước chắc chắn phải đối mặt với sự bao vây tấn công của những người còn lại”.
“Đúng thế, người cười đến cuối cùng mới là người thắng, cướp được cờ là thắng, nhưng không phải cứ cướp được là đã thắng, phải khiến người khác không dám giành với ngươi nữa mới được tính là thắng!”
“Nếu hắn thông minh hơn một chút thì bây giờ nên nhường lại chiến kỳ Xích Diễm. Bảo khí này không tế luyện thì không thể phát huy uy năng, cầm về như củ khoai nóng bỏng tay!”
Cảm nhận được tần suất rung chuyển của mặt đất, ở rìa kiếm chủng, vẻ mặt các khán giả đều hơi thay đổi.
Trên mặt Lâm Nhất hiện lên vẻ nặng nề hiếm thấy, ba người này đều là thiên kiêu hàng đầu trong Kiếm Các, ai cũng có kỹ năng riêng biệt, cực kỳ vô song, có thể gọi là yêu nghiệt. Chỉ cần sơ ý một chút là sẽ chết ngay tại chỗ, không có một nửa cơ hội sống sót.
Khi bọn họ liên hợp thì cơ hội chiến thắng của hắn là khá mong manh…
Nhưng từ bỏ thì hắn không làm được!
Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, buộc chiến kỳ Xích Diễm phía sau, hai mắt hắn loé lên, kiếm ý trên người chợt sôi trào, đối mặt với ba đại kiếm chiêu áp đảo, khuôn mặt tái xanh của hắn không có một chút sợ hãi.
Trong lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết, lòng tự hào dâng trào, không biết sợ hãi, trong tình huống không ai ngờ tới, hắn bay vọt lên không trung, chủ động lao tới.
Ta có một thanh kiếm, đã trải qua sinh tử, thiên chuỳ bách luyện, cương trực công chính, tựa như mặt trời sớm mai, như mặt trời ban trưa, như ngọn lửa hừng hực, như trái tim ta, quyết tiến không lùi, không sợ sinh tử.
Bất Diệt Kim Cương Ấn, dùng kiếm phục ma, Kim Cương Phục Ma Ấn!
Lâm Nhất chắp tay, dùng kiếm ý dồi dào trên người tế ra Kim Cương Phục Ma Ấn.
Ào!
Ánh sáng màu vàng rực rỡ sau lưng hắn, kiếm ý vô tận ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ mười trượng với ánh