“Rốt cuộc Hồ sư huynh vẫn là người can đảm hơn, đang trong thời gian bế quan mà vẫn chạy đến đại điện tông môn, thay Thanh Vân Môn chúng ta ra oai!”
“Cái này gọi là tích lũy dài lâu mới có thể phát huy tốt, so với những kẻ vừa nổi lên… Ha ha, không đáng nhắc đến!”
“Cũng đúng, khi đối mặt, tên Lâm Nhất kia ngay cả cái rắm cũng không dám thả”.
“Đó chính là sự chênh lệch, dám hung hăng với người ngoài mới là oai phong, chỉ dám đánh với người nhà thì có gì bản lĩnh chứ!”
Từ trên xuống dưới môn phái đều lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, thoáng chốc việc này đã không kiểm soát được.
Dù hắn rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng vẫn có không ít người chỉ trỏ khi đi ngang qua nhà gỗ của hắn.
Tuy nhiên, Lâm Nhất chưa bao giờ phản bác điều gì cả, hắn vẫn luôn đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình.
Thời gian dần trôi qua, thấy bàn tán cũng không có ý nghĩa gì, dần dần mọi người đã quên đi hắn.
Chỉ có tin tức về Hồ Tử Phong vẫn một mực lan truyền trong tông môn.
“Có nghe gì không? Hồ sư huynh được xem là một trong ba hạt giống nòng cốt chuẩn bị tham gia Tứ tông tranh tài đấy!”
“Việc này nằm trong dự liệu, với thực lực của Hồ Tử Phong, hắn ta không thể trở thành hạt giống nòng cốt mới là chuyện đáng kinh ngạc!”
“Cũng đúng, trẻ tuổi như vậy đã có thể lĩnh ngộ được võ kỹ Tiên Thiên thì có gì là không thể chứ!”
“Chờ xem đi, đến lúc đó, nhất định Hồ sư huynh sẽ tỏa sáng trong Tứ tông tranh tài”.
Tứ tông tranh tài mỗi lúc một đến gần.
Bầu không khí chờ mong từ trên xuống dưới trong tông môn ngày càng trở nên dày đặc.
Bất kể là ai, hễ gặp mặt là sẽ bàn luận chuyện Tứ tông tranh tài.
Tứ tông tranh tài của nước Thiên Thủy chính là sự kiện trọng đại được tổ chức ba năm một lần.
Không chỉ có quy mô long trọng, có thể hấp dẫn võ giả của nước Thiên Thủy tề tụ về quan sát, mà hơn thế nữa nó liên quan đến lợi ích cốt lõi của tông môn.
Tứ đại tông môn khống chế toàn bộ nước Thiên Thủy nên sẽ khó tránh khỏi cạnh tranh dữ dội, nảy sinh xung đột lợi ích.
Vì để giải quyết xung đột, tránh gây ra đại chiến tông môn làm suy giảm căn cơ của môn phái, Tứ tông tranh tài được tổ chức, dựa trên tỉ thí thắng thua của chúng đệ tử để tranh đoạt lợi ích.
Nếu Thanh Vân Môn không giành được thành tích tốt thì lợi ích của cả môn phái sẽ bị hao tổn, từ trên xuống dưới tông môn, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Một ngày này, thời điểm hoàng hôn buông xuống, trời đã gần sụp tối, Lâm Nhất nắm cuộn tranh tường vi trong tay, đi qua đi lại ở khoảng đất trống trước cửa, miệng lẩm bẩm không dứt.
“Cái này gọi là tích lũy dài lâu mới có thể phát huy tốt, so với những kẻ vừa nổi lên… Ha ha, không đáng nhắc đến!”
“Cũng đúng, khi đối mặt, tên Lâm Nhất kia ngay cả cái rắm cũng không dám thả”.
“Đó chính là sự chênh lệch, dám hung hăng với người ngoài mới là oai phong, chỉ dám đánh với người nhà thì có gì bản lĩnh chứ!”
Từ trên xuống dưới môn phái đều lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, thoáng chốc việc này đã không kiểm soát được.
Dù hắn rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng vẫn có không ít người chỉ trỏ khi đi ngang qua nhà gỗ của hắn.
Tuy nhiên, Lâm Nhất chưa bao giờ phản bác điều gì cả, hắn vẫn luôn đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình.
Thời gian dần trôi qua, thấy bàn tán cũng không có ý nghĩa gì, dần dần mọi người đã quên đi hắn.
Chỉ có tin tức về Hồ Tử Phong vẫn một mực lan truyền trong tông môn.
“Có nghe gì không? Hồ sư huynh được xem là một trong ba hạt giống nòng cốt chuẩn bị tham gia Tứ tông tranh tài đấy!”
“Việc này nằm trong dự liệu, với thực lực của Hồ Tử Phong, hắn ta không thể trở thành hạt giống nòng cốt mới là chuyện đáng kinh ngạc!”
“Cũng đúng, trẻ tuổi như vậy đã có thể lĩnh ngộ được võ kỹ Tiên Thiên thì có gì là không thể chứ!”
“Chờ xem đi, đến lúc đó, nhất định Hồ sư huynh sẽ tỏa sáng trong Tứ tông tranh tài”.
Tứ tông tranh tài mỗi lúc một đến gần.
Bầu không khí chờ mong từ trên xuống dưới trong tông môn ngày càng trở nên dày đặc.
Bất kể là ai, hễ gặp mặt là sẽ bàn luận chuyện Tứ tông tranh tài.
Tứ tông tranh tài của nước Thiên Thủy chính là sự kiện trọng đại được tổ chức ba năm một lần.
Không chỉ có quy mô long trọng, có thể hấp dẫn võ giả của nước Thiên Thủy tề tụ về quan sát, mà hơn thế nữa nó liên quan đến lợi ích cốt lõi của tông môn.
Tứ đại tông môn khống chế toàn bộ nước Thiên Thủy nên sẽ khó tránh khỏi cạnh tranh dữ dội, nảy sinh xung đột lợi ích.
Vì để giải quyết xung đột, tránh gây ra đại chiến tông môn làm suy giảm căn cơ của môn phái, Tứ tông tranh tài được tổ chức, dựa trên tỉ thí thắng thua của chúng đệ tử để tranh đoạt lợi ích.
Nếu Thanh Vân Môn không giành được thành tích tốt thì lợi ích của cả môn phái sẽ bị hao tổn, từ trên xuống dưới tông môn, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Một ngày này, thời điểm hoàng hôn buông xuống, trời đã gần sụp tối, Lâm Nhất nắm cuộn tranh tường vi trong tay, đi qua đi lại ở khoảng đất trống trước cửa, miệng lẩm bẩm không dứt.