“Đúng vậy, ai thắng được ta, người đó sẽ là quán quân!”
Vũ Hạo Thiên vô cùng tự tin, chợt cười khẩy: “Đáng tiếc không ai có thể làm được. Trong số mười người đứng đầu, ngoại trừ Triệu Vô Cực và Viêm Long Tử, ta thậm chí không có quá nhiều hứng thú với những người khác, tất nhiên cũng bao gồm cô, Khương Tử Diệp!”
Hai người đã biết nhau từ trước, nhưng với tính cách kiêu ngạo của Vũ Hạo Thiên, hắn ta không hề nể mặt Khương Tử Diệp chút nào.
Khương Tử Diệp không để bụng, trầm giọng đáp: “Thế gian này luôn có những thứ ngươi không thể nhìn thấu. Ta không cần ngươi cảm thấy hứng thú, ta chỉ cần đánh bại ngươi là đủ rồi”.
“Long Vân Chỉ!”
Dứt lời, Khương Tử Diệp chỉ tay ra, mây mù vô biên biến thành long ảnh lượn quanh cánh tay nàng ta, dọc theo ngón tay bay đi.
Răng rắc!
Long ảnh được biến ra từ mây mù dần dần cô đọng giữa không trung, ở những nơi nó đi qua, hư không như bị rách toạc, khi nó tới trước mặt Vũ Hạo Thiên đã mọc ra vảy rồng chằng chịt, nhe răng nanh dữ tợn.
“Trò trẻ con”.
Vẻ khinh thường chợt thoáng qua trong mắt Vũ Hạo Thiên, hắn ta đưa tay ra bóp lấy cổ long ảnh.
Grừ!
Long ảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó dần thu nhỏ trong tay Vũ Hạo Thiên, sau đó hắn ta thẳng tay vứt nó đi như vứt rác.
Nhưng cùng lúc đó, Khương Tử Diệp đã lao tới trước mặt Vũ Hạo Thiên, chớp mắt tung ba chưởng.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cứ mỗi một chưởng đánh ra, sau lưng nàng ta sẽ xuất hiện ngọn núi sừng sững được ngưng tụ từ mây mù. Mỗi chưởng đánh vào hư không đều khiến đài Thăng Long rung lắc kịch liệt, sau khi cả ba chưởng được tung ra đã là một dãy núi trập trùng vô tận.
“Đến đúng lúc lắm!”
Trong mắt Vũ Hạo Thiên có một tia sáng loé qua, hắn ta đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú, trầm giọng quát: “Tử Nguyệt Xuyên Tâm Trảo!”
Tử Nguyệt Xuyên Tâm Trảo, võ kỹ trong Tử Nguyệt Tâm Kinh, trước đây Khuynh Nhược U cũng từng thi triển trảo công thâm độc và tàn nhẫn này.
Nhưng khi nó được thi triển từ tay Vũ Hạo Thiên lại có phong thái khác, vẫn mang lại cho người ta cảm giác tàn nhẫn, nhưng hoàn toàn không dính dáng đến thâm độc.
Một trảo này của hắn ta như muốn nắm cả trời đất vào trong tay rồi từ từ bóp chặt lại, sau đó cào rách dãy núi bất tận kia.
Răng rắc!
Sau một chiêu, Vũ Hạo Thiên cào dãy núi bất tận sau lưng Khương Tử Diệp rách năm đường, chúng từ từ toạc rộng ra. Đến khi móng vuốt chạm vào chưởng mang của đối phương, uy lực chưởng mang đã giảm đi rất nhiều.
Bùm!
Khương Tử Diệp bị đánh bay ra xa, bị thương khá nặng, còn Vũ Hạo Thiên thoạt nhìn vẫn thành thạo, thoải mái như thường, bình tĩnh một cách khiến người ta sợ hãi.
“Thiên Hoang Phá Vân Chỉ!”
Vũ Hạo Thiên vô cùng tự tin, chợt cười khẩy: “Đáng tiếc không ai có thể làm được. Trong số mười người đứng đầu, ngoại trừ Triệu Vô Cực và Viêm Long Tử, ta thậm chí không có quá nhiều hứng thú với những người khác, tất nhiên cũng bao gồm cô, Khương Tử Diệp!”
Hai người đã biết nhau từ trước, nhưng với tính cách kiêu ngạo của Vũ Hạo Thiên, hắn ta không hề nể mặt Khương Tử Diệp chút nào.
Khương Tử Diệp không để bụng, trầm giọng đáp: “Thế gian này luôn có những thứ ngươi không thể nhìn thấu. Ta không cần ngươi cảm thấy hứng thú, ta chỉ cần đánh bại ngươi là đủ rồi”.
“Long Vân Chỉ!”
Dứt lời, Khương Tử Diệp chỉ tay ra, mây mù vô biên biến thành long ảnh lượn quanh cánh tay nàng ta, dọc theo ngón tay bay đi.
Răng rắc!
Long ảnh được biến ra từ mây mù dần dần cô đọng giữa không trung, ở những nơi nó đi qua, hư không như bị rách toạc, khi nó tới trước mặt Vũ Hạo Thiên đã mọc ra vảy rồng chằng chịt, nhe răng nanh dữ tợn.
“Trò trẻ con”.
Vẻ khinh thường chợt thoáng qua trong mắt Vũ Hạo Thiên, hắn ta đưa tay ra bóp lấy cổ long ảnh.
Grừ!
Long ảnh phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó dần thu nhỏ trong tay Vũ Hạo Thiên, sau đó hắn ta thẳng tay vứt nó đi như vứt rác.
Nhưng cùng lúc đó, Khương Tử Diệp đã lao tới trước mặt Vũ Hạo Thiên, chớp mắt tung ba chưởng.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cứ mỗi một chưởng đánh ra, sau lưng nàng ta sẽ xuất hiện ngọn núi sừng sững được ngưng tụ từ mây mù. Mỗi chưởng đánh vào hư không đều khiến đài Thăng Long rung lắc kịch liệt, sau khi cả ba chưởng được tung ra đã là một dãy núi trập trùng vô tận.
“Đến đúng lúc lắm!”
Trong mắt Vũ Hạo Thiên có một tia sáng loé qua, hắn ta đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú, trầm giọng quát: “Tử Nguyệt Xuyên Tâm Trảo!”
Tử Nguyệt Xuyên Tâm Trảo, võ kỹ trong Tử Nguyệt Tâm Kinh, trước đây Khuynh Nhược U cũng từng thi triển trảo công thâm độc và tàn nhẫn này.
Nhưng khi nó được thi triển từ tay Vũ Hạo Thiên lại có phong thái khác, vẫn mang lại cho người ta cảm giác tàn nhẫn, nhưng hoàn toàn không dính dáng đến thâm độc.
Một trảo này của hắn ta như muốn nắm cả trời đất vào trong tay rồi từ từ bóp chặt lại, sau đó cào rách dãy núi bất tận kia.
Răng rắc!
Sau một chiêu, Vũ Hạo Thiên cào dãy núi bất tận sau lưng Khương Tử Diệp rách năm đường, chúng từ từ toạc rộng ra. Đến khi móng vuốt chạm vào chưởng mang của đối phương, uy lực chưởng mang đã giảm đi rất nhiều.
Bùm!
Khương Tử Diệp bị đánh bay ra xa, bị thương khá nặng, còn Vũ Hạo Thiên thoạt nhìn vẫn thành thạo, thoải mái như thường, bình tĩnh một cách khiến người ta sợ hãi.
“Thiên Hoang Phá Vân Chỉ!”