*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ đẹp của Hân Nghiên sư tỷ không cần phải nói, cô được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Lăng Tiêu Kiếm Các, trời sinh mị cốt, quyến rũ mĩ miều, nhưng tính cách cứng rắn, dứt khoát và quyết đoán, danh hiệu Hoa Hồng Máu càng thêm hấp dẫn.
Cô là nữ thần trong lòng không biết bao nhiêu người.
Ngoại trừ bản tông, trong đế quốc Đại Tần có rất nhiều người theo đuổi cô.
Đáng tiếc là chẳng những không có ai lọt vào mắt xanh của cô, thậm chí những kẻ có hành động cợt nhả đều sẽ chết dưới kiếm của cô.
Một nữ tử khó chinh phục như thế quả thật có thể khơi dậy dục vọng chinh phục của đại hoàng tử.
Nhưng Bạch Lê Hiên không tin lắm... Bởi vì đối phương không phải loại người ham mê sắc đẹp, hơn nữa với địa vị của hắn ta, việc có được mỹ nữ thực sự dễ như trở bàn tay.
Tần Vũ cười nhẹ: “Đúng như dự đoán, nếu việc này thật sự dễ hoàn thành sẽ khiến ta hơi bất an. Còn nữa, gọi ta Tần Vũ là được, giữa ta và ngươi không cần để ý tới thân phận ở Đại Tần quá. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời Đại Tần, đi về phía bầu trời rộng lớn hơn, thân phận và địa vị ở đế quốc Đại Tần chỉ là hư danh thôi”.
Tần Vũ tạm dừng, chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhìn Bạch Lê Hiên: “Khoảng hai tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ bắt đầu, ngươi nghĩ cơ hội mình giành được danh ngạch là bao nhiêu?”
Nhắc tới Long Môn tranh tài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên nghiêm túc: “Với thực lực của ta hiện tại vẫn còn yếu hơn Bát công tử, cơ hội thắng không cao, nhiều nhất là bốn mươi phần trăm. Nhưng còn hơn một tháng nữa, lúc đó thì chưa chắc”.
“Ngươi cũng thật khiêm tốn”.
Tần Vũ cười: “Ngươi có Thánh thể, thời gian sẽ luôn đứng về phía ngươi, một tháng sau quả thật khó nói trước. Nhưng ta phải báo cho ngươi biết một tin tốt, Lưu Thương sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.
“Chuyện này có thật không?”
Nét mặt Bạch Lê Hiên khẽ đổi, hắn ta ngạc nhiên hỏi.
Đây là chuyện lớn, nếu là thật thì e rằng đã sớm lưu truyền khắp mọi nơi.
“Hoàn toàn thật sự”.
Tần Vũ khẳng định.
“Hắn ta hơn hai mươi lăm tuổi rồi ư?”
“Sao có thể, hắn ta còn nhỏ hơn ta một tuổi, ta thật sự không thể đoán được suy nghĩ của tiểu tử này. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta có thể xác định hắn ta sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.
Công tử Lưu Thương, hạng nhất bảng xếp hạng Long Môn tranh tài đợt trước.
Và cũng là người đã đánh bại Tần Vũ...
Tần Vũ rất kiêng dè và ít khi nói về người này. Hắn ta dự định rửa mối nhục xưa trong Long Môn tranh tài cuối năm, nhưng không ngờ đối phương lại không cho hắn ta cơ hội này.
Việc này khiến hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cũng
Vẻ đẹp của Hân Nghiên sư tỷ không cần phải nói, cô được gọi là đệ nhất mỹ nữ của Lăng Tiêu Kiếm Các, trời sinh mị cốt, quyến rũ mĩ miều, nhưng tính cách cứng rắn, dứt khoát và quyết đoán, danh hiệu Hoa Hồng Máu càng thêm hấp dẫn.
Cô là nữ thần trong lòng không biết bao nhiêu người.
Ngoại trừ bản tông, trong đế quốc Đại Tần có rất nhiều người theo đuổi cô.
Đáng tiếc là chẳng những không có ai lọt vào mắt xanh của cô, thậm chí những kẻ có hành động cợt nhả đều sẽ chết dưới kiếm của cô.
Một nữ tử khó chinh phục như thế quả thật có thể khơi dậy dục vọng chinh phục của đại hoàng tử.
Nhưng Bạch Lê Hiên không tin lắm... Bởi vì đối phương không phải loại người ham mê sắc đẹp, hơn nữa với địa vị của hắn ta, việc có được mỹ nữ thực sự dễ như trở bàn tay.
Tần Vũ cười nhẹ: “Đúng như dự đoán, nếu việc này thật sự dễ hoàn thành sẽ khiến ta hơi bất an. Còn nữa, gọi ta Tần Vũ là được, giữa ta và ngươi không cần để ý tới thân phận ở Đại Tần quá. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời Đại Tần, đi về phía bầu trời rộng lớn hơn, thân phận và địa vị ở đế quốc Đại Tần chỉ là hư danh thôi”.
Tần Vũ tạm dừng, chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn nhìn Bạch Lê Hiên: “Khoảng hai tháng nữa Long Môn tranh tài sẽ bắt đầu, ngươi nghĩ cơ hội mình giành được danh ngạch là bao nhiêu?”
Nhắc tới Long Môn tranh tài, vẻ mặt Bạch Lê Hiên trở nên nghiêm túc: “Với thực lực của ta hiện tại vẫn còn yếu hơn Bát công tử, cơ hội thắng không cao, nhiều nhất là bốn mươi phần trăm. Nhưng còn hơn một tháng nữa, lúc đó thì chưa chắc”.
“Ngươi cũng thật khiêm tốn”.
Tần Vũ cười: “Ngươi có Thánh thể, thời gian sẽ luôn đứng về phía ngươi, một tháng sau quả thật khó nói trước. Nhưng ta phải báo cho ngươi biết một tin tốt, Lưu Thương sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.
“Chuyện này có thật không?”
Nét mặt Bạch Lê Hiên khẽ đổi, hắn ta ngạc nhiên hỏi.
Đây là chuyện lớn, nếu là thật thì e rằng đã sớm lưu truyền khắp mọi nơi.
“Hoàn toàn thật sự”.
Tần Vũ khẳng định.
“Hắn ta hơn hai mươi lăm tuổi rồi ư?”
“Sao có thể, hắn ta còn nhỏ hơn ta một tuổi, ta thật sự không thể đoán được suy nghĩ của tiểu tử này. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta có thể xác định hắn ta sẽ không tham gia Long Môn tranh tài cuối năm”.
Công tử Lưu Thương, hạng nhất bảng xếp hạng Long Môn tranh tài đợt trước.
Và cũng là người đã đánh bại Tần Vũ...
Tần Vũ rất kiêng dè và ít khi nói về người này. Hắn ta dự định rửa mối nhục xưa trong Long Môn tranh tài cuối năm, nhưng không ngờ đối phương lại không cho hắn ta cơ hội này.
Việc này khiến hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cũng