Khi bàn tay như ngọc chạm đến mặt hồ, chưởng lực mạnh mẽ phát tán ra, ngay sau đó cả mặt hồ đột ngột hạ thấp xuống ba thước.
Ầm!
Trong tiếng nổ rung trời, mặt nước bắn ngược lại, đất trời rung chuyển, gió lớn thổi lên. Lâm Nhất mừng rỡ, bay nhanh lên theo gió, xuyên thẳng vào mây trời.
Gần, rất gần...
Khi thấy mình đang tiến lại gần vách Sám Hối, ý cười trong mắt Lâm Nhất dần nồng đậm.
Nhưng khi còn cách mấy trăm trượng, vẻ mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn phát hiện sức lực cạn dần, gió cũng yếu đi.
Coong!
Đúng lúc này, tiếng đàn lại vang lên, một cơn gió lốc cuồng bạo thổi quanh hắn, lao thẳng về phía vách Sám Hối.
Lâm Nhất nhẹ nhàng tung bay, vững vàng tiếp đất.
Đến cuối cùng ông lão béo vẫn trợ giúp hắn.
Tính tình thất thường, bản tính lạnh lùng, nhưng không phải là không có tình người.
Hắn ngẩng đầu lên, mấy tên chấp sự đang đứng trên lưng Kiếm Điêu nhìn hắn, thấy hắn còn ở vách Sám Hối thì không nhiều lời, lặng lẽ rút lui.
Chỉ là Lâm Nhất không biết, khi hắn đặt chân lên vách Sám Hối.
Dưới vực sâu, Mai hộ pháp xuất hiện trên hòn đảo kia.
Mai hộ pháp nhìn mặt hồ đã biến dạng, khẽ thở dài: “Con sóng lớn thật...”
“Không có gió làm sao có sóng, đệ đến đây là có chuyện gì?”
Ông lão béo lạnh nhạt hỏi.
“Hôm nay đại hoàng tử lại đến”.
Mai hộ pháp trả lời với vẻ mặt hơi khó coi.
Nét mặt lãnh đạm của ông lão béo lộ ra vẻ phiền muộn, ông ta nhìn mặt hồ, hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ta muốn biết Các chủ nghĩ thế nào?”
Mai hộ pháp hơi thấp thỏm, ông ấy luôn không thể giữ điềm tĩnh khi đứng trước mặt vị Các chủ này.
Ông lão béo gảy dây đàn, mặt không cảm xúc: “Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động đến nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta”.
Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động tới nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta.
Ông lão béo Kiếm Huyền Hà toát ra một luồng khí lạnh không tên, đặc biệt là câu nói “không ai có thể cứu nàng ta” kia.
Mai hộ pháp nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mai hộ pháp, Kiếm Huyền Hà thở dài bảo: “Dù sao đây cũng là việc riêng của nàng ta, cả đệ và ta đều không thể đưa ra quyết định thay nàng ta”.
Ầm!
Trong tiếng nổ rung trời, mặt nước bắn ngược lại, đất trời rung chuyển, gió lớn thổi lên. Lâm Nhất mừng rỡ, bay nhanh lên theo gió, xuyên thẳng vào mây trời.
Gần, rất gần...
Khi thấy mình đang tiến lại gần vách Sám Hối, ý cười trong mắt Lâm Nhất dần nồng đậm.
Nhưng khi còn cách mấy trăm trượng, vẻ mặt Lâm Nhất thay đổi, hắn phát hiện sức lực cạn dần, gió cũng yếu đi.
Coong!
Đúng lúc này, tiếng đàn lại vang lên, một cơn gió lốc cuồng bạo thổi quanh hắn, lao thẳng về phía vách Sám Hối.
Lâm Nhất nhẹ nhàng tung bay, vững vàng tiếp đất.
Đến cuối cùng ông lão béo vẫn trợ giúp hắn.
Tính tình thất thường, bản tính lạnh lùng, nhưng không phải là không có tình người.
Hắn ngẩng đầu lên, mấy tên chấp sự đang đứng trên lưng Kiếm Điêu nhìn hắn, thấy hắn còn ở vách Sám Hối thì không nhiều lời, lặng lẽ rút lui.
Chỉ là Lâm Nhất không biết, khi hắn đặt chân lên vách Sám Hối.
Dưới vực sâu, Mai hộ pháp xuất hiện trên hòn đảo kia.
Mai hộ pháp nhìn mặt hồ đã biến dạng, khẽ thở dài: “Con sóng lớn thật...”
“Không có gió làm sao có sóng, đệ đến đây là có chuyện gì?”
Ông lão béo lạnh nhạt hỏi.
“Hôm nay đại hoàng tử lại đến”.
Mai hộ pháp trả lời với vẻ mặt hơi khó coi.
Nét mặt lãnh đạm của ông lão béo lộ ra vẻ phiền muộn, ông ta nhìn mặt hồ, hồi lâu vẫn không nói gì.
“Ta muốn biết Các chủ nghĩ thế nào?”
Mai hộ pháp hơi thấp thỏm, ông ấy luôn không thể giữ điềm tĩnh khi đứng trước mặt vị Các chủ này.
Ông lão béo gảy dây đàn, mặt không cảm xúc: “Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động đến nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta”.
Nếu nàng ta không muốn thì không ai có thể động tới nàng ta. Còn nếu nàng ta gật đầu, vậy thì không ai có thể cứu nàng ta.
Ông lão béo Kiếm Huyền Hà toát ra một luồng khí lạnh không tên, đặc biệt là câu nói “không ai có thể cứu nàng ta” kia.
Mai hộ pháp nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mai hộ pháp, Kiếm Huyền Hà thở dài bảo: “Dù sao đây cũng là việc riêng của nàng ta, cả đệ và ta đều không thể đưa ra quyết định thay nàng ta”.