*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất đến đây là để giết người.
Muốn giết người thì đương nhiên phải hỏi tung tích kẻ đó, và hiển nhiên, Lạc Du là một người phù hợp để nghe ngóng tin tức. Dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật lớn có thể chủ trì hội đấu giá, thử hỏi trong thành Thiên Lăng có gì mà ông ta không biết chứ.
Lạc Du cẩn thận đánh giá Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên tia bất ngờ, mãi một lúc lâu sau mới cười nói: “Ngại quá, có khách quý đến núi Lạc Thủy, Lạc Thủy thượng nhân phải đích thân chiêu đãi, ta làm chân chạy nên có hơi chậm trễ chút”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên mà Lạc Thủy thượng nhân còn không để vào mắt, vậy mà hôm nay lại đích thân đi chiêu đãi một vị khách quý.
Vị khách này quả thật khiến người ta cảm thấy có hơi tò mò.
Tuy nhiên, việc này không liên quan đến hắn, Lâm Nhất chỉ có hơi tò mò một chút thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Lạc tiên sinh cảm thấy ta rất kỳ quái à?”
Lạc Du rót cho mình một chén rượu, cười khẽ và nói: “Không kỳ quái mới là lạ, toàn bộ thành Thiên Lăng đều cho rằng ngươi đã chết, ta còn cố ý phái người di thăm dò, tin tức nhận lại cũng khẳng định ngươi đã chết. Nhưng nào ngờ một người chết lại đột ngột xuất hiện, còn muốn đến gặp ta, ngươi nói xem, có kỳ quái hay không?”
Lâm Nhất thản nhiên cười: “Nói xem nào, lời đồn kia như thế nào?”
“Muốn nghe thật à?”
“Cứ nói đừng ngại”.
“Tin tức là do thất tú Thiên Lăng truyền ra ngoài, bọn họ nói rằng ngươi không xem ai ra gì, muốn càn quét bọn họ. Cuối cùng bị Trần Tử Ngọc dùng ba chiêu đánh bại, thê thảm hệt như một con chó…”
Nói đến đây, Lạc Du cố ý thăm dò Lâm Nhất, ông ta thấy được trong đôi mắt mông lung của hắn lóe lên một tia sát ý lạnh như băng.
Lúc này, trong lòng ông ta đã có vài phần hiểu rõ, bèn cười nói: “Cũng có một vài lời đồn khác, tuy nhiên đã bị Trần gia phong tỏa. Bọn họ nói rằng người bị cao thủ Bán Bộ Thiên Phách dùng chuông Huyền Âm luyện chết. Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc đâu mới là sự thật?”
“Thật giả không quan trọng, quan trọng là… Ta không chết, vậy là đủ!”
Lâm Nhất thờ ơ nhìn về phía cái đình ở cạnh linh hồ, nói thẳng: “Ta muốn biết hiện tại bảy người này đang ở đâu?”
Sát ý thật mạnh!
Lạc Du thầm kinh ngạc, tuy đối phương trông rất bình tĩnh, nhưng sát ý ẩn sâu trong mắt thật sự đáng sợ. Ông ta không biết rốt cuộc thiếu niên trước mắt đã trải qua chuyện gì mà có thể lộ ra sát ý khủng bố đến như vậy.
“Muốn giết người ư? Có thể sống được vốn là chuyện không dễ dàng, ta khuyên ngươi chớ có xằng bậy”, Lạc Du trầm giọng nói.
“Ông biết rõ là ông khuyên ta không được”.
Lâm Nhất trả lời rất đơn giản, nhưng đủ để khiến đối phương không có bất kỳ cơ hội khuyên nhủ nào nữa.
“Được rồi!”
Lạc Du thở dài, khẽ nói: “Hiện tại, bảy người này phân tán khắp các nơi trong thành, tuy nhiên, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ tụ tập tại núi Lạc Thủy”.
“Ồ?”
Lâm Nhất khẽ kêu lên một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ.
Lâm Nhất đến đây là để giết người.
Muốn giết người thì đương nhiên phải hỏi tung tích kẻ đó, và hiển nhiên, Lạc Du là một người phù hợp để nghe ngóng tin tức. Dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật lớn có thể chủ trì hội đấu giá, thử hỏi trong thành Thiên Lăng có gì mà ông ta không biết chứ.
Lạc Du cẩn thận đánh giá Lâm Nhất, trong mắt ông ta lóe lên tia bất ngờ, mãi một lúc lâu sau mới cười nói: “Ngại quá, có khách quý đến núi Lạc Thủy, Lạc Thủy thượng nhân phải đích thân chiêu đãi, ta làm chân chạy nên có hơi chậm trễ chút”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, ngay cả Tử Nguyệt Động Thiên mà Lạc Thủy thượng nhân còn không để vào mắt, vậy mà hôm nay lại đích thân đi chiêu đãi một vị khách quý.
Vị khách này quả thật khiến người ta cảm thấy có hơi tò mò.
Tuy nhiên, việc này không liên quan đến hắn, Lâm Nhất chỉ có hơi tò mò một chút thôi. Hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Lạc tiên sinh cảm thấy ta rất kỳ quái à?”
Lạc Du rót cho mình một chén rượu, cười khẽ và nói: “Không kỳ quái mới là lạ, toàn bộ thành Thiên Lăng đều cho rằng ngươi đã chết, ta còn cố ý phái người di thăm dò, tin tức nhận lại cũng khẳng định ngươi đã chết. Nhưng nào ngờ một người chết lại đột ngột xuất hiện, còn muốn đến gặp ta, ngươi nói xem, có kỳ quái hay không?”
Lâm Nhất thản nhiên cười: “Nói xem nào, lời đồn kia như thế nào?”
“Muốn nghe thật à?”
“Cứ nói đừng ngại”.
“Tin tức là do thất tú Thiên Lăng truyền ra ngoài, bọn họ nói rằng ngươi không xem ai ra gì, muốn càn quét bọn họ. Cuối cùng bị Trần Tử Ngọc dùng ba chiêu đánh bại, thê thảm hệt như một con chó…”
Nói đến đây, Lạc Du cố ý thăm dò Lâm Nhất, ông ta thấy được trong đôi mắt mông lung của hắn lóe lên một tia sát ý lạnh như băng.
Lúc này, trong lòng ông ta đã có vài phần hiểu rõ, bèn cười nói: “Cũng có một vài lời đồn khác, tuy nhiên đã bị Trần gia phong tỏa. Bọn họ nói rằng người bị cao thủ Bán Bộ Thiên Phách dùng chuông Huyền Âm luyện chết. Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc đâu mới là sự thật?”
“Thật giả không quan trọng, quan trọng là… Ta không chết, vậy là đủ!”
Lâm Nhất thờ ơ nhìn về phía cái đình ở cạnh linh hồ, nói thẳng: “Ta muốn biết hiện tại bảy người này đang ở đâu?”
Sát ý thật mạnh!
Lạc Du thầm kinh ngạc, tuy đối phương trông rất bình tĩnh, nhưng sát ý ẩn sâu trong mắt thật sự đáng sợ. Ông ta không biết rốt cuộc thiếu niên trước mắt đã trải qua chuyện gì mà có thể lộ ra sát ý khủng bố đến như vậy.
“Muốn giết người ư? Có thể sống được vốn là chuyện không dễ dàng, ta khuyên ngươi chớ có xằng bậy”, Lạc Du trầm giọng nói.
“Ông biết rõ là ông khuyên ta không được”.
Lâm Nhất trả lời rất đơn giản, nhưng đủ để khiến đối phương không có bất kỳ cơ hội khuyên nhủ nào nữa.
“Được rồi!”
Lạc Du thở dài, khẽ nói: “Hiện tại, bảy người này phân tán khắp các nơi trong thành, tuy nhiên, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ tụ tập tại núi Lạc Thủy”.
“Ồ?”
Lâm Nhất khẽ kêu lên một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ.