Tiếng gió như sấm vang lên bên tai Lâm Nhất, mái tóc dài lập tức tung bay, uy áp lôi đình đi cùng với chưởng mang thoáng dừng lại nơi lồng ngực, đồng thời áp chế chân nguyên trong cơ thể Lâm Nhất. Dù là Thanh Tiêu Kiếm Quyết và Tử Diên Kiếm Quyết muốn thoát khỏi trói buộc cũng cần mất một giây.
Nhưng sau một giây đó, e rằng hắn cũng đã bỏ mạng rồi. Đây là thực lực của cường giả Thiên Phách nhất trọng thiên đó ư?
Sau khi đột phá Thiên Phách đúng là cực kỳ đáng sợ.
Soạt!
Trong nháy mắt, hộp đựng kiếm trên lưng Lâm Nhất mở ra, kiếm Táng Hoa bắn ra một tấc.
Vụt!
Kiếm quang một tấc chứa đựng ánh sao rực rỡ, vào khoảnh khắc nó bộc phát, có vô số tinh quang phát ra như thuỷ triều, chiếu sáng rực khu vực này, cũng đánh tan uy áp trong quyền mang của đối phương, giam cầm bị phá vỡ, hai kiếm quyết lập tức vận chuyển nhanh chóng.
Đây có thể xem là một cách khá liều mạng, nếu kiếm thế không thể đánh tan chưởng mang của đối phương, chân nguyên vẫn bị giam cầm, thì Lâm Nhất không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn thắng, hắn vẫn khá tự tin với thành tựu Kiếm đạo của bản thân.
Đến lúc hắn cầm lấy kiếm Táng Hoa, chân nguyên trong người hắn đã cuồn cuộn dâng trào, có kiếm quang lúc xanh lúc tím không ngừng loé lên.
Keng!
Mũi kiếm và chưởng mang va vào nhau, thân kiếm Táng Hoa lập tức bị đè cong, nhưng vẫn không bị gãy.
Ong! Ong!
Khi thân kiếm bị cong đàn hồi lại, nó tựa như lò xo, bộc phát ra kiếm uy dữ dội gấp mấy lần, đánh lên trên chưởng mang.
Trong mắt người tấn công lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta nhanh chóng lùi lại.
Đó là một thanh niên lạnh lùng mặc áo đen, đúng như dự đoán của Lâm Nhất, tu vi Thiên Phách nhất trọng thiên.
“Diêm Khôi huynh, ta nói không sai chứ. Với thực lực của Lâm Nhất vẫn dư sức đỡ một chưởng của huynh”.
Đúng lúc này, Tần Phong vừa biến mất lại xuất hiện một lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Quả nhiên là đến thăm dò…
Lâm Nhất hiểu ra, hắn cất kiếm vào trong hộp, cười như không cười nhìn người áo đen kia.
Người áo đen kia chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất có ánh sáng lạnh loé lên. Sắc mặt hắn ta thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau đó mới nói: “Có thể giết chết Phong Huyền thật sự rất ghê gớm, ta thu hồi lời từng nói với huynh trước đó”.
Trên bàn tay để sau lưng của hắn ta có máu tươi không ngừng chảy ra, lòng bàn tay có một vết rách rất sâu.
Dù đoán được đối phương chỉ muốn thăm dò, nhưng khi ra chiêu kiếm khi nãy, Lâm Nhất cũng không hề nương tay, có qua mà không có lại thì vô lễ lắm.
Bây giờ Tần Phong xuất hiện, thanh niên áo đen muốn nổi giận cũng chỉ có thể nhịn, hắn ta chắc chắn phải chịu thiệt thòi.
Nhưng sau một giây đó, e rằng hắn cũng đã bỏ mạng rồi. Đây là thực lực của cường giả Thiên Phách nhất trọng thiên đó ư?
Sau khi đột phá Thiên Phách đúng là cực kỳ đáng sợ.
Soạt!
Trong nháy mắt, hộp đựng kiếm trên lưng Lâm Nhất mở ra, kiếm Táng Hoa bắn ra một tấc.
Vụt!
Kiếm quang một tấc chứa đựng ánh sao rực rỡ, vào khoảnh khắc nó bộc phát, có vô số tinh quang phát ra như thuỷ triều, chiếu sáng rực khu vực này, cũng đánh tan uy áp trong quyền mang của đối phương, giam cầm bị phá vỡ, hai kiếm quyết lập tức vận chuyển nhanh chóng.
Đây có thể xem là một cách khá liều mạng, nếu kiếm thế không thể đánh tan chưởng mang của đối phương, chân nguyên vẫn bị giam cầm, thì Lâm Nhất không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn thắng, hắn vẫn khá tự tin với thành tựu Kiếm đạo của bản thân.
Đến lúc hắn cầm lấy kiếm Táng Hoa, chân nguyên trong người hắn đã cuồn cuộn dâng trào, có kiếm quang lúc xanh lúc tím không ngừng loé lên.
Keng!
Mũi kiếm và chưởng mang va vào nhau, thân kiếm Táng Hoa lập tức bị đè cong, nhưng vẫn không bị gãy.
Ong! Ong!
Khi thân kiếm bị cong đàn hồi lại, nó tựa như lò xo, bộc phát ra kiếm uy dữ dội gấp mấy lần, đánh lên trên chưởng mang.
Trong mắt người tấn công lộ vẻ ngạc nhiên, hắn ta nhanh chóng lùi lại.
Đó là một thanh niên lạnh lùng mặc áo đen, đúng như dự đoán của Lâm Nhất, tu vi Thiên Phách nhất trọng thiên.
“Diêm Khôi huynh, ta nói không sai chứ. Với thực lực của Lâm Nhất vẫn dư sức đỡ một chưởng của huynh”.
Đúng lúc này, Tần Phong vừa biến mất lại xuất hiện một lần nữa, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Quả nhiên là đến thăm dò…
Lâm Nhất hiểu ra, hắn cất kiếm vào trong hộp, cười như không cười nhìn người áo đen kia.
Người áo đen kia chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất có ánh sáng lạnh loé lên. Sắc mặt hắn ta thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau đó mới nói: “Có thể giết chết Phong Huyền thật sự rất ghê gớm, ta thu hồi lời từng nói với huynh trước đó”.
Trên bàn tay để sau lưng của hắn ta có máu tươi không ngừng chảy ra, lòng bàn tay có một vết rách rất sâu.
Dù đoán được đối phương chỉ muốn thăm dò, nhưng khi ra chiêu kiếm khi nãy, Lâm Nhất cũng không hề nương tay, có qua mà không có lại thì vô lễ lắm.
Bây giờ Tần Phong xuất hiện, thanh niên áo đen muốn nổi giận cũng chỉ có thể nhịn, hắn ta chắc chắn phải chịu thiệt thòi.