“Nơi này là thành Phong Lăng, Lâm Nhất, tốt nhất ngươi nên cung kính một chút!”, chiến tướng áo xám híp mắt nhìn, hắn ta đang âm thầm tích tụ sát ý.
Lâm Nhất tiến thẳng về phía trước, không hề dừng lại.
Ông!
Nhưng khi sắp đến gần, không khí bỗng dao động từng hồi, vách ngăn vô hình hiện ra.
Chiến tướng áo xám cười khẩy, nói: “Muốn gặp Nguyệt Vi Vi à? Giới Tử Thần U đã cho ngươi thiệp mời, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ. Chẳng phải ngày đó ngươi uy phong lắm sao? Giới Tử đã lên tiếng, trước đó, ngươi đối xử với Hạ Thiên Phàm như thế nào thì hôm nay phải trả giá gấp 10 lần như vậy. Quỳ xuống, bò vào đi! Nếu không, giết chết ngay tại chỗ!”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mắt, trầm giọng nói: “Một tháng trước, trên cao nguyên Hoàng Sa, mười hai Chiến tướng đều chết dưới kiếm của ta. Nếu ngươi không muốn chết thì tránh sang một bên, nếu không, chớ trách kiếm trong tay ta vô tình!”
“Công tử Táng Hoa thật uy phong! Ngươi nên nhớ, nơi này là thành Phong Lăng, là bản doanh của chiến giới Thần U trên Thiên Lộ. Một kẻ chắc chắn sẽ chết như ngươi… vốn không có ai sợ đâu!”, chiến tướng áo xám nhếch mép cười mỉa.
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, ánh mắt hắn rơi vào đám nhân tài kiệt xuất, âm u nói: “Các ngươi cũng không phải người của Chiến giới, nếu hiện tại rời đi, ta sẽ làm như không nhìn thấy các ngươi”.
"Ha ha ha!"
Đám người theo sau Chiến tướng cười phá lên, không chút kiêng nể gì cả.
“Lâm Nhất, ngươi cũng coi như một nhân vật trên Thiên Lộ. Nhưng so với Giới Tử thì ngươi là cái thá gì chứ? Nếu đến Côn Luân, ngươi có xách giày cho Giới Tử cũng không xứng!”
“Sắp chết đến nơi còn dám uy hiếp chúng ta? Lâm Nhất, ngươi có hơi đề cao bản thân rồi đấy, đừng nói là đại thế Côn Luân, dù cho ngươi đã sớm nổi danh thì ở thành Tứ Tượng, phong vân biến ảo, không biết có bao nhiêu yêu nghiệt Kim bảng xuất hiện. So với bọn họ, truyền kỳ về ngươi vốn không đáng nhắc đến!”
“Ha ha ha, Lâm Nhất, nếu ngươi chịu quỳ xuống mà bò vào thì cũng được đấy, chúng ta cũng ước mình bị vây ở đây, đến lúc đó, Giới Tử Thần U sẽ cởi sạch ả tình nhân của ngươi ở trước mặt mọi người, nghe nói nàng ta là mỹ nữ số một trên Thiên Lộ đúng không?!”
“Dường như hắn giận rồi?”
“Hề hề, thì đã sao, hiện tại hắn còn không phá vỡ được vách chắn này nữa mà!”
Một đám cười cười nói nói, chẳng chút kiêng nể, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Nhất tràn đầy vẻ trêu cợt, thậm chí còn có một chút gì đó tự cho là cao quý hơn.
Dù sao bọn họ đi theo Giới Tử thì tương lai kiểu gì cũng sẽ là nhân vật lớn trên Thiên Lộ.
Chiến tướng áo xám mỉa mai: “Lâm Nhất, mặt ngươi đúng là không phải dày bình thường. Bọn họ đã theo Giới Tử, sao lại có thể khách sáo với ngươi cho được, vậy mà ngươi cũng dám ảo tưởng có thể dùng hai ba câu đuổi họ đi, đây chẳng phải đưa mặt cho người ta tát à? Haha, giờ mặt sưng phù rồi đúng không, khi ngươi đắc tội với ba Chiến Giới lớn, cũng có nghĩa ngươi đã là người chết, sẽ không ai để ý đến một bầu nhiệt huyết chó má gì của ngươi đâu!”
Lâm Nhất lần lượt nhìn vô số gương mặt trước mặt, sắc mặt hắn lạnh lùng, vẫn không có một chút dao động cảm xúc.
“Không lui, vậy thì chết đi!”
Hắn quát khẽ một tiếng, rồi duỗi ngón tay ra, nhanh như chớp điểm lên vách ngăn kia.
Răng rắc!
Chỉ một điểm nhẹ nhàng đã khiến vách ngăn chia năm xẻ bảy, tựa như thủy tinh vỡ vụn ra.
Sắc mặt chiến tướng áo xám kịch biến, trong mắt hắn ta lóe lên tia sợ hãi, tuy nhiên, hắn ta cũng không lui về sau, mà cười dữ tợn, kế đó xuất ra một cái luân đài màu vàng, đánh úp về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất tiến thẳng về phía trước, không hề dừng lại.
Ông!
Nhưng khi sắp đến gần, không khí bỗng dao động từng hồi, vách ngăn vô hình hiện ra.
Chiến tướng áo xám cười khẩy, nói: “Muốn gặp Nguyệt Vi Vi à? Giới Tử Thần U đã cho ngươi thiệp mời, nhưng ngươi lại không biết xấu hổ. Chẳng phải ngày đó ngươi uy phong lắm sao? Giới Tử đã lên tiếng, trước đó, ngươi đối xử với Hạ Thiên Phàm như thế nào thì hôm nay phải trả giá gấp 10 lần như vậy. Quỳ xuống, bò vào đi! Nếu không, giết chết ngay tại chỗ!”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mắt, trầm giọng nói: “Một tháng trước, trên cao nguyên Hoàng Sa, mười hai Chiến tướng đều chết dưới kiếm của ta. Nếu ngươi không muốn chết thì tránh sang một bên, nếu không, chớ trách kiếm trong tay ta vô tình!”
“Công tử Táng Hoa thật uy phong! Ngươi nên nhớ, nơi này là thành Phong Lăng, là bản doanh của chiến giới Thần U trên Thiên Lộ. Một kẻ chắc chắn sẽ chết như ngươi… vốn không có ai sợ đâu!”, chiến tướng áo xám nhếch mép cười mỉa.
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, ánh mắt hắn rơi vào đám nhân tài kiệt xuất, âm u nói: “Các ngươi cũng không phải người của Chiến giới, nếu hiện tại rời đi, ta sẽ làm như không nhìn thấy các ngươi”.
"Ha ha ha!"
Đám người theo sau Chiến tướng cười phá lên, không chút kiêng nể gì cả.
“Lâm Nhất, ngươi cũng coi như một nhân vật trên Thiên Lộ. Nhưng so với Giới Tử thì ngươi là cái thá gì chứ? Nếu đến Côn Luân, ngươi có xách giày cho Giới Tử cũng không xứng!”
“Sắp chết đến nơi còn dám uy hiếp chúng ta? Lâm Nhất, ngươi có hơi đề cao bản thân rồi đấy, đừng nói là đại thế Côn Luân, dù cho ngươi đã sớm nổi danh thì ở thành Tứ Tượng, phong vân biến ảo, không biết có bao nhiêu yêu nghiệt Kim bảng xuất hiện. So với bọn họ, truyền kỳ về ngươi vốn không đáng nhắc đến!”
“Ha ha ha, Lâm Nhất, nếu ngươi chịu quỳ xuống mà bò vào thì cũng được đấy, chúng ta cũng ước mình bị vây ở đây, đến lúc đó, Giới Tử Thần U sẽ cởi sạch ả tình nhân của ngươi ở trước mặt mọi người, nghe nói nàng ta là mỹ nữ số một trên Thiên Lộ đúng không?!”
“Dường như hắn giận rồi?”
“Hề hề, thì đã sao, hiện tại hắn còn không phá vỡ được vách chắn này nữa mà!”
Một đám cười cười nói nói, chẳng chút kiêng nể, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Nhất tràn đầy vẻ trêu cợt, thậm chí còn có một chút gì đó tự cho là cao quý hơn.
Dù sao bọn họ đi theo Giới Tử thì tương lai kiểu gì cũng sẽ là nhân vật lớn trên Thiên Lộ.
Chiến tướng áo xám mỉa mai: “Lâm Nhất, mặt ngươi đúng là không phải dày bình thường. Bọn họ đã theo Giới Tử, sao lại có thể khách sáo với ngươi cho được, vậy mà ngươi cũng dám ảo tưởng có thể dùng hai ba câu đuổi họ đi, đây chẳng phải đưa mặt cho người ta tát à? Haha, giờ mặt sưng phù rồi đúng không, khi ngươi đắc tội với ba Chiến Giới lớn, cũng có nghĩa ngươi đã là người chết, sẽ không ai để ý đến một bầu nhiệt huyết chó má gì của ngươi đâu!”
Lâm Nhất lần lượt nhìn vô số gương mặt trước mặt, sắc mặt hắn lạnh lùng, vẫn không có một chút dao động cảm xúc.
“Không lui, vậy thì chết đi!”
Hắn quát khẽ một tiếng, rồi duỗi ngón tay ra, nhanh như chớp điểm lên vách ngăn kia.
Răng rắc!
Chỉ một điểm nhẹ nhàng đã khiến vách ngăn chia năm xẻ bảy, tựa như thủy tinh vỡ vụn ra.
Sắc mặt chiến tướng áo xám kịch biến, trong mắt hắn ta lóe lên tia sợ hãi, tuy nhiên, hắn ta cũng không lui về sau, mà cười dữ tợn, kế đó xuất ra một cái luân đài màu vàng, đánh úp về phía Lâm Nhất.