*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới sự thôi thúc của sáo xương, đám sương đen kia cuộn thành một cục máu thịt, sau đó biến hoá thành một bàn tay màu máu khô gầy.
Bàn tay to cỡ mười trượng, như thật lại như giả, hư hư thực thực mang đến cảm giác vô cùng kỳ quặc.
Chỉ chớp mắt, bàn tay màu máu to lớn này chụp xuống chỗ Lâm Nhất, bao vây lấy hắn.
Khí thế sắc bén mà đáng sợ dường như thực sự muốn nghiền nát linh hồn hắn.
“Không biết tự lượng sức”.
Hắc y nhân bên dưới lớp mặt nạ cười thầm trong lòng, bị thuật Phệ Hồn bao vây thì đối phương chỉ có nước chết.
Phục Ma Ấn, lấy kiếm phục ma!
Nhưng ai biết được, chỉ một giây thoáng qua đã có một thanh kiếm khổng lồ lấp lánh ánh bạc đâm thủng bàn tay màu máu.
Từ trong cái lỗ lớn do thanh kiếm đâm thủng, một bóng hình nhảy ra ngoài dưới ánh trăng.
“Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!”
Kiếm thế khắp người Lâm Nhất bùng lên, giữa không trung kiếm ý tràn ra mang theo uy lực hàng phục ma quỷ, phẫn nộ giết đến.
Chư Thiên Ấn, kiếm rọi khắp trời!
Bàn tay kết ấn, Chân nguyên khắp người dần ngưng tụ thành mười tám luồng kiếm quang ghép lại thành hình chiếc quạt, xông thẳng lên tận tầng mây. Kiếm ý mênh mang chống cả một bầu trời chỉ thuộc về kiếm.
Dưới sự hỗ trợ của Chư Thiên Ấn, Lâm Nhất như tia chớp lao vào trong trận, vung tay lên nện một quyền, tấn công vào hắc y nhân đang ngồi khoanh chân.
Đáng ghét!
Trong mắt hắc y nhân bỗng lộ ra vẻ hoảng hốt, nhanh quá, một quyền này khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lâm Nhất đánh vào trong trận khiến hắn ta bất ngờ không kịp trở tay.
Vào giờ phút quan trọng, cuối cùng vẫn bị chặn lại, thực sự khiến hắn ta cảm thấy không cam tâm.
Nhưng quyền mang đã tới, không lui cũng phải lui.
Hắc y nhân cực kỳ bất đắc dĩ đặt cây sáo xương xuống, cơ thể loé lên.
Rắc rắc rắc!
Chỉ thấy từng bộ xương đầu đang bốc khói đen trên mặt đất lần lượt nứt ra, trận pháp nghịch chuyển. Một xoáy ốc màu máu bỗng xuất hiện trong không trung bám lấy cơ thể hắc y nhân đang muốn bỏ chạy.
Phụt!
Dưới sự thôi thúc của sáo xương, đám sương đen kia cuộn thành một cục máu thịt, sau đó biến hoá thành một bàn tay màu máu khô gầy.
Bàn tay to cỡ mười trượng, như thật lại như giả, hư hư thực thực mang đến cảm giác vô cùng kỳ quặc.
Chỉ chớp mắt, bàn tay màu máu to lớn này chụp xuống chỗ Lâm Nhất, bao vây lấy hắn.
Khí thế sắc bén mà đáng sợ dường như thực sự muốn nghiền nát linh hồn hắn.
“Không biết tự lượng sức”.
Hắc y nhân bên dưới lớp mặt nạ cười thầm trong lòng, bị thuật Phệ Hồn bao vây thì đối phương chỉ có nước chết.
Phục Ma Ấn, lấy kiếm phục ma!
Nhưng ai biết được, chỉ một giây thoáng qua đã có một thanh kiếm khổng lồ lấp lánh ánh bạc đâm thủng bàn tay màu máu.
Từ trong cái lỗ lớn do thanh kiếm đâm thủng, một bóng hình nhảy ra ngoài dưới ánh trăng.
“Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!”
Kiếm thế khắp người Lâm Nhất bùng lên, giữa không trung kiếm ý tràn ra mang theo uy lực hàng phục ma quỷ, phẫn nộ giết đến.
Chư Thiên Ấn, kiếm rọi khắp trời!
Bàn tay kết ấn, Chân nguyên khắp người dần ngưng tụ thành mười tám luồng kiếm quang ghép lại thành hình chiếc quạt, xông thẳng lên tận tầng mây. Kiếm ý mênh mang chống cả một bầu trời chỉ thuộc về kiếm.
Dưới sự hỗ trợ của Chư Thiên Ấn, Lâm Nhất như tia chớp lao vào trong trận, vung tay lên nện một quyền, tấn công vào hắc y nhân đang ngồi khoanh chân.
Đáng ghét!
Trong mắt hắc y nhân bỗng lộ ra vẻ hoảng hốt, nhanh quá, một quyền này khiến hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lâm Nhất đánh vào trong trận khiến hắn ta bất ngờ không kịp trở tay.
Vào giờ phút quan trọng, cuối cùng vẫn bị chặn lại, thực sự khiến hắn ta cảm thấy không cam tâm.
Nhưng quyền mang đã tới, không lui cũng phải lui.
Hắc y nhân cực kỳ bất đắc dĩ đặt cây sáo xương xuống, cơ thể loé lên.
Rắc rắc rắc!
Chỉ thấy từng bộ xương đầu đang bốc khói đen trên mặt đất lần lượt nứt ra, trận pháp nghịch chuyển. Một xoáy ốc màu máu bỗng xuất hiện trong không trung bám lấy cơ thể hắc y nhân đang muốn bỏ chạy.
Phụt!