Nếu như lên bờ, dù con trăn này có đuổi theo thì uy lực cũng sẽ yếu hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Lâm Nhất thực sự khá bất lực, chân nguyên đã hao hết, vết thương đầy mình, cực kì yếu ớt.
Lộc cộc!
Nhưng vào lúc này, một tràng âm thanh quen thuộc xuất hiện bên tai Lâm Nhất. Nheo mắt nhìn theo, ở cuối tầm mắt xuất hiện một bóng dáng đỏ như máu, sau khi rõ hơn, hắn nhìn thấy một khuôn mặt ngựa cười toe toét, hai hàm răng cửa vô cùng nổi bật.
“Ngựa Huyết Long!”
Vẻ mừng rỡ lập tức hiện lên trong mắt Lâm Nhất, hắn không nhịn được cười như điên, biết ngay mà!
Hắn biết con ngựa ngốc này không bị Lục Tư Âm doạ chạy, nó vẫn luôn ẩn nấp, lặng lẽ theo sau.
Khi bóng dáng màu đỏ kia lướt qua, Lâm Nhất ra sức nhảy lên lưng nó.
Ầm!
Gần như ngay khi ngựa Huyết Long chở Lâm Nhất quay đầu chạy, sau lưng lập tức nổi lên cột nước.
Chỉ cần chậm một chút sẽ trúng Lâm Nhất, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Trên lưng ngựa, Lâm Nhất khẽ thở phào, nhìn ngựa Huyết Long đang chở mình với ánh mắt kinh ngạc.
Cảnh giới Tử Phủ!
Khí tức trên người ngựa Huyết Long lúc này rõ ràng là uy áp yêu sát chỉ cảnh giới Tử Phủ mới có, chẳng biết từ khi nào con ngựa ngốc này lại lén độ kiếp thăng cấp.
Bịch!
Lâm Nhất còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, hắn ngoảnh đầu lại thì mặt chợt biến sắc.
Là trăn Tử Tinh Lôi Điện, sau khi lên bờ, nó vẫn đuổi theo không bỏ.
Cơ thể khổng lồ của nó bò nhanh trên mặt đất, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với khi lơ lửng trên không trung.
Khác với ngựa Huyết Long phải né tránh chướng ngại vật, con trăn Tử Tinh Lôi Điện này dùng cơ thể khổng lồ của nó đè bẹp lên, những cây đại thụ chọc trời lần lượt đổ xuống, những nơi nó đi qua đều để lại đường lõm thật sâu, cực kì đáng sợ.
“Con súc vật này!”
Sát khí loé qua trong mắt Lâm Nhất, con yêu thú này thật quá đáng.
Đã rời khỏi hồ Tử Vân mà còn muốn chém tận giết tuyệt, không chừa đường sống.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sớm muộn gì ngựa Huyết Long cũng sẽ bị nó đuổi kịp, lúc đó tình tình cũng không ổn chút nào.
Chỉ có thể như vậy!
Trong đầu Lâm Nhất nhanh chóng xoay chuyển, ngay sau đó đã có quyết định.
“Tiểu Hồng, giữ chân nó giúp ta!”
Lâm Nhất vỗ vào cổ ngựa Huyết Long, sau đó chống tay lên lưng ngựa nhảy xuống dưới.
Hồng hộc!
Ngựa Huyết Long đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, đôi chân trước cường tráng từ dưới đất bằng nhấc lên cao.
Đến khi chạm đất, nó đã quay đầu ngược lại.
Ngựa Huyết Long chạy như điên về phía trăn Tử Tinh Lôi Điện đang bò, trong chớp mắt đã hoá thành một tia sáng máu, ngay sau đó toàn thân nó đột nhiên bốc cháy, phần xương phát ra những tiếng “răng rắc” giòn giã.
Nó liên tục ngọ nguậy trước mặt Lâm Nhất, một lát sau lửa bốc cháy hừng hực.
Ầm!
Ngựa Huyết Long đang ngọ nguậy biến thành một con Ma Long Huyết Dực, hai cánh rồng dang ra rộng gần một trăm trượng, toàn thân khoác bộ vảy rồng, trong miệng có lửa rồng huyết sắc hội tụ, uy áp đáng sợ bùng nổ trên người nó.
Nhưng lúc này Lâm Nhất thực sự khá bất lực, chân nguyên đã hao hết, vết thương đầy mình, cực kì yếu ớt.
Lộc cộc!
Nhưng vào lúc này, một tràng âm thanh quen thuộc xuất hiện bên tai Lâm Nhất. Nheo mắt nhìn theo, ở cuối tầm mắt xuất hiện một bóng dáng đỏ như máu, sau khi rõ hơn, hắn nhìn thấy một khuôn mặt ngựa cười toe toét, hai hàm răng cửa vô cùng nổi bật.
“Ngựa Huyết Long!”
Vẻ mừng rỡ lập tức hiện lên trong mắt Lâm Nhất, hắn không nhịn được cười như điên, biết ngay mà!
Hắn biết con ngựa ngốc này không bị Lục Tư Âm doạ chạy, nó vẫn luôn ẩn nấp, lặng lẽ theo sau.
Khi bóng dáng màu đỏ kia lướt qua, Lâm Nhất ra sức nhảy lên lưng nó.
Ầm!
Gần như ngay khi ngựa Huyết Long chở Lâm Nhất quay đầu chạy, sau lưng lập tức nổi lên cột nước.
Chỉ cần chậm một chút sẽ trúng Lâm Nhất, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Trên lưng ngựa, Lâm Nhất khẽ thở phào, nhìn ngựa Huyết Long đang chở mình với ánh mắt kinh ngạc.
Cảnh giới Tử Phủ!
Khí tức trên người ngựa Huyết Long lúc này rõ ràng là uy áp yêu sát chỉ cảnh giới Tử Phủ mới có, chẳng biết từ khi nào con ngựa ngốc này lại lén độ kiếp thăng cấp.
Bịch!
Lâm Nhất còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, hắn ngoảnh đầu lại thì mặt chợt biến sắc.
Là trăn Tử Tinh Lôi Điện, sau khi lên bờ, nó vẫn đuổi theo không bỏ.
Cơ thể khổng lồ của nó bò nhanh trên mặt đất, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với khi lơ lửng trên không trung.
Khác với ngựa Huyết Long phải né tránh chướng ngại vật, con trăn Tử Tinh Lôi Điện này dùng cơ thể khổng lồ của nó đè bẹp lên, những cây đại thụ chọc trời lần lượt đổ xuống, những nơi nó đi qua đều để lại đường lõm thật sâu, cực kì đáng sợ.
“Con súc vật này!”
Sát khí loé qua trong mắt Lâm Nhất, con yêu thú này thật quá đáng.
Đã rời khỏi hồ Tử Vân mà còn muốn chém tận giết tuyệt, không chừa đường sống.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sớm muộn gì ngựa Huyết Long cũng sẽ bị nó đuổi kịp, lúc đó tình tình cũng không ổn chút nào.
Chỉ có thể như vậy!
Trong đầu Lâm Nhất nhanh chóng xoay chuyển, ngay sau đó đã có quyết định.
“Tiểu Hồng, giữ chân nó giúp ta!”
Lâm Nhất vỗ vào cổ ngựa Huyết Long, sau đó chống tay lên lưng ngựa nhảy xuống dưới.
Hồng hộc!
Ngựa Huyết Long đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, đôi chân trước cường tráng từ dưới đất bằng nhấc lên cao.
Đến khi chạm đất, nó đã quay đầu ngược lại.
Ngựa Huyết Long chạy như điên về phía trăn Tử Tinh Lôi Điện đang bò, trong chớp mắt đã hoá thành một tia sáng máu, ngay sau đó toàn thân nó đột nhiên bốc cháy, phần xương phát ra những tiếng “răng rắc” giòn giã.
Nó liên tục ngọ nguậy trước mặt Lâm Nhất, một lát sau lửa bốc cháy hừng hực.
Ầm!
Ngựa Huyết Long đang ngọ nguậy biến thành một con Ma Long Huyết Dực, hai cánh rồng dang ra rộng gần một trăm trượng, toàn thân khoác bộ vảy rồng, trong miệng có lửa rồng huyết sắc hội tụ, uy áp đáng sợ bùng nổ trên người nó.