Bùm!
Vũ Hạo Thiên quay lại tung quyền đỡ mũi kiếm, khoé miệng chảy máu, trong mắt có ánh sáng lạnh bừng lên.
Tiểu tử này!
Hắn ta vừa trúng chiêu, không dám che giấu thực lực nữa, phát huy tiềm năng của cơ thể này đến mức cao nhất. Dựa vào uy lực bùng nổ từ nhát kiếm của Lâm Nhất, hắn ta nhanh chóng nhảy lên tường thành, sau đó hạ xuống lại hộc ra một búng máu.
Nhưng khi hắn ta vừa rơi xuống, còn chưa kịp đứng dậy, Lâm Nhất đã bước liên tiếp chín bước giữa không trung, khí thế mạnh mẽ như long đằng cửu thiên.
Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!
Lâm Nhất đứng giữa không trung, dấu ấn tím trên ấn đường kì ảo như yêu, chém ra một kiếm.
Trần Tận Quang Sinh, Chiếu Phá Sơn Hà!
Khi Lâm Nhất chém ra nhát kiếm này, Kiếm Phá Sơn Hà dung hợp chín đại dị tượng lập tức chôn vùi bức tường thành sừng sững như núi.
Tường thành bị nổ thành một lỗ thủng khổng lồ, mặt đất xuất hiện hố sâu vô cùng đáng sợ, vô số tảng đá lớn bị dư uy làm bay lên. . Đọc thêm các chương mới tại — TRU𝑀TRU YỆN﹒𝘝n —
Một bóng dáng chật vật mơ hồ liên tục hộc máu, nhảy ra khỏi hố sâu rồi chạy như điên.
“Chân thân?”
Lâm Nhất nghi hoặc, nhảy xuống hố tìm kiếm kĩ càng, một lát sau mới cầm kiếm Táng Hoa nhảy ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo.
Ngoài thành.
Lâm Nhất lần theo vết máu chạy đi tìm.
Hắn nán lại dưới hố một lúc, đợi khi ra ngoài thì không còn nhìn thấy bóng dáng Vũ Hạo Thiên nữa.
Nhưng Lâm Nhất vẫn điềm nhiên như thường, hắn cần một đòn trí mạng, không để lại đường sống cho người này nên nhất định phải cẩn thận, xác định người chạy trốn là chân thân của Vũ Hạo Thiên, có trời mới biết hắn ta có bí bảo thế thân nào hay không.
Dùng thế thân để che mắt người khác, còn chân thân thì trốn dưới hố sâu.
Sau khi xác định dưới hố không có hơi thở sinh mệnh, Lâm Nhất mới cố hết sức đuổi theo, đối phương vốn đã bị thương còn bị Kiếm Phá Sơn Hà đánh trọng thương, chắc chắn sẽ không chạy được xa. Nếu là người thường thì đã chết không biết mấy trăm lần, Vũ Hạo Thiên cứ như một con gián.
Người này cần phải chết!
Chưa kể đến những lời đe doạ độc ác của hắn ta, Lâm Nhất tin rằng hắn ta nhất định sẽ làm được, ánh mắt hắn ta nhìn hắn sau cùng kia cũng khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi.
Dư nghiệt Kiếm Tông!
Hắn nói mình là dư nghiệt Kiếm Tông, tức là bản thân hắn cũng biết trận chiến đã được đặt sẵn trong đời mình.
Vũ Hạo Thiên quay lại tung quyền đỡ mũi kiếm, khoé miệng chảy máu, trong mắt có ánh sáng lạnh bừng lên.
Tiểu tử này!
Hắn ta vừa trúng chiêu, không dám che giấu thực lực nữa, phát huy tiềm năng của cơ thể này đến mức cao nhất. Dựa vào uy lực bùng nổ từ nhát kiếm của Lâm Nhất, hắn ta nhanh chóng nhảy lên tường thành, sau đó hạ xuống lại hộc ra một búng máu.
Nhưng khi hắn ta vừa rơi xuống, còn chưa kịp đứng dậy, Lâm Nhất đã bước liên tiếp chín bước giữa không trung, khí thế mạnh mẽ như long đằng cửu thiên.
Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!
Lâm Nhất đứng giữa không trung, dấu ấn tím trên ấn đường kì ảo như yêu, chém ra một kiếm.
Trần Tận Quang Sinh, Chiếu Phá Sơn Hà!
Khi Lâm Nhất chém ra nhát kiếm này, Kiếm Phá Sơn Hà dung hợp chín đại dị tượng lập tức chôn vùi bức tường thành sừng sững như núi.
Tường thành bị nổ thành một lỗ thủng khổng lồ, mặt đất xuất hiện hố sâu vô cùng đáng sợ, vô số tảng đá lớn bị dư uy làm bay lên. . Đọc thêm các chương mới tại — TRU𝑀TRU YỆN﹒𝘝n —
Một bóng dáng chật vật mơ hồ liên tục hộc máu, nhảy ra khỏi hố sâu rồi chạy như điên.
“Chân thân?”
Lâm Nhất nghi hoặc, nhảy xuống hố tìm kiếm kĩ càng, một lát sau mới cầm kiếm Táng Hoa nhảy ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo.
Ngoài thành.
Lâm Nhất lần theo vết máu chạy đi tìm.
Hắn nán lại dưới hố một lúc, đợi khi ra ngoài thì không còn nhìn thấy bóng dáng Vũ Hạo Thiên nữa.
Nhưng Lâm Nhất vẫn điềm nhiên như thường, hắn cần một đòn trí mạng, không để lại đường sống cho người này nên nhất định phải cẩn thận, xác định người chạy trốn là chân thân của Vũ Hạo Thiên, có trời mới biết hắn ta có bí bảo thế thân nào hay không.
Dùng thế thân để che mắt người khác, còn chân thân thì trốn dưới hố sâu.
Sau khi xác định dưới hố không có hơi thở sinh mệnh, Lâm Nhất mới cố hết sức đuổi theo, đối phương vốn đã bị thương còn bị Kiếm Phá Sơn Hà đánh trọng thương, chắc chắn sẽ không chạy được xa. Nếu là người thường thì đã chết không biết mấy trăm lần, Vũ Hạo Thiên cứ như một con gián.
Người này cần phải chết!
Chưa kể đến những lời đe doạ độc ác của hắn ta, Lâm Nhất tin rằng hắn ta nhất định sẽ làm được, ánh mắt hắn ta nhìn hắn sau cùng kia cũng khiến hắn cảm thấy hơi sợ hãi.
Dư nghiệt Kiếm Tông!
Hắn nói mình là dư nghiệt Kiếm Tông, tức là bản thân hắn cũng biết trận chiến đã được đặt sẵn trong đời mình.