Đợi đốm đen đó hạ xuống, cuối cùng Lâm Nhất cũng thấy rõ, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc. Chuông ngày không phải đã bị hắn một quyền đánh nát rồi sao?
Không đúng, cái này là hàng thật của bí bảo đó, cái bị hắn đánh nát là một món hàng phục chế. Chết tiệt, đám người Trần gia lại đến bản gia ở thành Lôi Châu, lấy bản thể của chuông Huyền Âm về.
Hắn đã đánh giá thấp sự vô sỉ của đám người này, hoàn toàn không có bất cứ đạo nghĩa nào đáng nói. Mâu thuẫn giữa hậu bối lại dùng đến cả thủ đoạn như vậy, thậm chí còn mời cả cao thủ Bán Bộ Thiên Phách.
“Ngươi đi trước”.
Trong lúc mấu chốt, khí huyết trên người Lâm Nhất sôi trào, đẩy Huyết Long Mã ra.
Ầm!
Vừa mới đẩy ra, chuông Huyền Âm đã dừng ở độ cao trăm trượng trên đỉnh đầu Lâm Nhất, một luồng uy áp vô biên hạ xuống. Tiếng chuông lan ra, lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất lập tức xuất hiện những vết nứt, khóe miệng tràn máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Huyết Long Mã hoảng sợ, nó muốn xông vào, nhưng trong không trung xuất hiện những đường linh văn cổ xưa buông rủ, đẩy nó bay ngược trở về.
Sắc mặt Lâm Nhất âm trầm, hắn nhìn về phía ông lão áo đen đứng trên núi không xa, trong mắt có sát ý vô hạn.
Chuông Huyền Âm hàng thật được ông lão Bán Bộ Thiên Phách điều khiển, phong tỏa không gian này, đúng là không cho hắn bất cứ đường sống nào.
Vụt! Vụt!
Đúng lúc đó, sau lưng Âu Dương Hạo, một làn sóng không gian lóe lên. Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và đám người Tần Húc lần lượt phá vỡ mật cảnh Kiếm Tông, hiện ra thân hình.
Sắc mặt bọn họ không tốt, người nhếch nhác, vết máu trên người còn chưa khô.
Từ đỉnh mây đó đáp xuống, dù đám thiên tài yêu nghiệt có nhiều bảo khí hộ thân, lại dùng linh dược bảo mệnh tu dưỡng nhiều canh giờ cũng chưa thật sự hồi phục đến đỉnh cao.
Tần Húc, Cổ Dương và hai huynh đệ Kim gia nhìn thấy chuông Huyền Âm và Lâm Nhất bị trấn áp thì đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ nhìn về phía Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc, phát hiện vẻ mặt hai người này lạnh lùng, không hề có gợn sóng, lại sắp đặt sẵn đường lui.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng, hai người ngay thật sự quá đáng sợ.
“Ngươi hại ta và Sở huynh không hoàn thành được mệnh lệnh của U Nhược điện hạ, thật sự cho rằng vẫn còn mạng để sống hay sao? Mật cảnh Kiếm Tông này chính là thế cục chết chắc bày sẵn cho ngươi, chỉ cần ngươi dám xuất hiện, trên trời dưới đất không ai có thể cứu được ngươi”.
Sở Mộ Viêm không biểu lộ cảm xúc gì, sắc mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
“Trước kia tha cho ngươi một đường sống, ngươi không biết cảm kích, còn buông lời ngông cuồng đấu một trận với ngươi trên Vân Đỉnh. Ngươi là cái thá gì, có tư cách đấu với bọn ta sao? Bây giờ cho dù ngươi có quỳ xuống trước mặt ta, ta cũng không thèm liếc mắt tới ngươi!”
Trần Tử Ngọc kìm nén cơn giận đã lâu, bây giờ thấy đã nắm phần thắng, vô cùng tư phụ. Giữa mi mày hiện lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, coi thường Lâm Nhất.
Chỉ riêng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, Lâm Nhất đã không địch nổi, huống hồ còn có bí bảo chuông Huyền Âm.
Dù có nhìn thế nào, Lâm Nhất cũng đã ở đường cùng, chỉ có một con đường chết.
Không đúng, cái này là hàng thật của bí bảo đó, cái bị hắn đánh nát là một món hàng phục chế. Chết tiệt, đám người Trần gia lại đến bản gia ở thành Lôi Châu, lấy bản thể của chuông Huyền Âm về.
Hắn đã đánh giá thấp sự vô sỉ của đám người này, hoàn toàn không có bất cứ đạo nghĩa nào đáng nói. Mâu thuẫn giữa hậu bối lại dùng đến cả thủ đoạn như vậy, thậm chí còn mời cả cao thủ Bán Bộ Thiên Phách.
“Ngươi đi trước”.
Trong lúc mấu chốt, khí huyết trên người Lâm Nhất sôi trào, đẩy Huyết Long Mã ra.
Ầm!
Vừa mới đẩy ra, chuông Huyền Âm đã dừng ở độ cao trăm trượng trên đỉnh đầu Lâm Nhất, một luồng uy áp vô biên hạ xuống. Tiếng chuông lan ra, lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất lập tức xuất hiện những vết nứt, khóe miệng tràn máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Huyết Long Mã hoảng sợ, nó muốn xông vào, nhưng trong không trung xuất hiện những đường linh văn cổ xưa buông rủ, đẩy nó bay ngược trở về.
Sắc mặt Lâm Nhất âm trầm, hắn nhìn về phía ông lão áo đen đứng trên núi không xa, trong mắt có sát ý vô hạn.
Chuông Huyền Âm hàng thật được ông lão Bán Bộ Thiên Phách điều khiển, phong tỏa không gian này, đúng là không cho hắn bất cứ đường sống nào.
Vụt! Vụt!
Đúng lúc đó, sau lưng Âu Dương Hạo, một làn sóng không gian lóe lên. Trần Tử Ngọc, Sở Mộ Viêm và đám người Tần Húc lần lượt phá vỡ mật cảnh Kiếm Tông, hiện ra thân hình.
Sắc mặt bọn họ không tốt, người nhếch nhác, vết máu trên người còn chưa khô.
Từ đỉnh mây đó đáp xuống, dù đám thiên tài yêu nghiệt có nhiều bảo khí hộ thân, lại dùng linh dược bảo mệnh tu dưỡng nhiều canh giờ cũng chưa thật sự hồi phục đến đỉnh cao.
Tần Húc, Cổ Dương và hai huynh đệ Kim gia nhìn thấy chuông Huyền Âm và Lâm Nhất bị trấn áp thì đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ nhìn về phía Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc, phát hiện vẻ mặt hai người này lạnh lùng, không hề có gợn sóng, lại sắp đặt sẵn đường lui.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng, hai người ngay thật sự quá đáng sợ.
“Ngươi hại ta và Sở huynh không hoàn thành được mệnh lệnh của U Nhược điện hạ, thật sự cho rằng vẫn còn mạng để sống hay sao? Mật cảnh Kiếm Tông này chính là thế cục chết chắc bày sẵn cho ngươi, chỉ cần ngươi dám xuất hiện, trên trời dưới đất không ai có thể cứu được ngươi”.
Sở Mộ Viêm không biểu lộ cảm xúc gì, sắc mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
“Trước kia tha cho ngươi một đường sống, ngươi không biết cảm kích, còn buông lời ngông cuồng đấu một trận với ngươi trên Vân Đỉnh. Ngươi là cái thá gì, có tư cách đấu với bọn ta sao? Bây giờ cho dù ngươi có quỳ xuống trước mặt ta, ta cũng không thèm liếc mắt tới ngươi!”
Trần Tử Ngọc kìm nén cơn giận đã lâu, bây giờ thấy đã nắm phần thắng, vô cùng tư phụ. Giữa mi mày hiện lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, coi thường Lâm Nhất.
Chỉ riêng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, Lâm Nhất đã không địch nổi, huống hồ còn có bí bảo chuông Huyền Âm.
Dù có nhìn thế nào, Lâm Nhất cũng đã ở đường cùng, chỉ có một con đường chết.