*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ca, khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã rời khỏi Đại Tần, rời khỏi cổ vực Nam Hoa, thậm chí đã ra khỏi Huyền Hoàng giới. Thân thế của ta có chút phức tạp, không thể nói rõ trong vài ba câu được, ta nằm trong một trận đại thế, lần này đến Đại Tần chỉ vì một giọt thần huyết mà tổ tiên đã lưu lại ở Kiếm Các”.
“Tuy nhiên, có thể kết bạn cùng huynh tại Lăng Tiêu Kiếm Các, đó chính là may mắn lớn nhất cả đời ta. Hai ta cùng nhau trải qua sinh tử trong rừng rậm âm u, cùng nhau ăn cỏ cây khi rơi vào bước đường cùng, cùng tu luyện tại Lạc Già Sơn, và từng quậy một trận tưng bừng ở thương hội đế đô,… Ca, bất kể thế nào, cả đời này ta đều xem huynh là huynh đệ, sẽ không quên những ngày tháng chúng ta vào sinh ra tử”.
“Ta rất muốn nhìn thấy đại ca tỏa sáng tại Quần Long Thịnh Yến, giẫm toàn bộ nhân tài kiệt xuất của Nam Vực dưới chân. Nhưng ta thật sự không có thời gian… Ta phải trở về, dù sao thì ta cũng là hậu nhân của Lý gia, ta phải lấy được thần huyết, gánh lấy trọng trách của mình…”
“Ca, đại thế đến, ngõ trời sắp mở. Ta và huynh chắc chắn sẽ có ngày gặp lại, chúng ta là người trong đại thế, mỗi một người đều là rồng, ta chờ huynh mang kiếm đến…”
Thư của Lý Vô Ưu rất dài, lại viết khá loạn, đôi khi có chỗ viết ngoáy, có thể thấy được hắn ta rất gấp gáp, lúc viết phong thư này cũng khá vội vàng. Sự nôn nóng của hắn ta thậm chí đã nhảy ra khỏi trang giấy.
Nhưng từng câu từng chữ lại rất chân thành, Lâm Nhất có thể cảm nhận được điều đó.
“Tên nhóc này…”
Lúc đọc xong thư, Lâm Nhất bất giác mỉm cười.
Hắn ta lấy đi thần huyết Chu Tước, trong trận đại thế kia ắt sẽ tìm được một chỗ đứng của riêng mình.
Đệ đang đợi ta sao?
Yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo kiếm mà đến, hội ngộ cùng đệ.
Lâm Nhất cất thư đi, giữa hai đầu lông mày hắn toát lên duệ khí cùng sự tự tin, đây chính là lời hứa của hắn.
Hắn đã thật sự hiếu kỳ về trận đại thế kia, rốt cuộc đó sẽ là một thế giới như thế nào.
“Đã đến lúc đi điện Huyền Võ”.
Ra khỏi gác Hồn Kiếm, Lâm Nhất nhìn lên trời, dang hai tay ra bay về phía điện Huyền Võ của tông môn.
Điện Huyền Võ cũng là nơi trọng yếu của tông môn. Nơi đây cất chứa đủ loại công pháp và võ kỹ, tổng cộng gồm chín tầng, cần dùng công đức trong lệnh Tiêu Vân để đổi.
Nhưng cuối cùng hắn đã thông qua khảo nghiệm của đối phương, không chỉ lấy được Thất Huyền bộ, thậm chí còn được đối phương hứa rằng sẽ đưa cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ cho hắn, tiếc là lúc đó hắn đi quá vội vàng.
Sau khi nhận được Bá Kiếm từ tay Mai hộ pháp, hắn vội vàng rời đi nên đã quên mất chuyện này.
“Ca, khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã rời khỏi Đại Tần, rời khỏi cổ vực Nam Hoa, thậm chí đã ra khỏi Huyền Hoàng giới. Thân thế của ta có chút phức tạp, không thể nói rõ trong vài ba câu được, ta nằm trong một trận đại thế, lần này đến Đại Tần chỉ vì một giọt thần huyết mà tổ tiên đã lưu lại ở Kiếm Các”.
“Tuy nhiên, có thể kết bạn cùng huynh tại Lăng Tiêu Kiếm Các, đó chính là may mắn lớn nhất cả đời ta. Hai ta cùng nhau trải qua sinh tử trong rừng rậm âm u, cùng nhau ăn cỏ cây khi rơi vào bước đường cùng, cùng tu luyện tại Lạc Già Sơn, và từng quậy một trận tưng bừng ở thương hội đế đô,… Ca, bất kể thế nào, cả đời này ta đều xem huynh là huynh đệ, sẽ không quên những ngày tháng chúng ta vào sinh ra tử”.
“Ta rất muốn nhìn thấy đại ca tỏa sáng tại Quần Long Thịnh Yến, giẫm toàn bộ nhân tài kiệt xuất của Nam Vực dưới chân. Nhưng ta thật sự không có thời gian… Ta phải trở về, dù sao thì ta cũng là hậu nhân của Lý gia, ta phải lấy được thần huyết, gánh lấy trọng trách của mình…”
“Ca, đại thế đến, ngõ trời sắp mở. Ta và huynh chắc chắn sẽ có ngày gặp lại, chúng ta là người trong đại thế, mỗi một người đều là rồng, ta chờ huynh mang kiếm đến…”
Thư của Lý Vô Ưu rất dài, lại viết khá loạn, đôi khi có chỗ viết ngoáy, có thể thấy được hắn ta rất gấp gáp, lúc viết phong thư này cũng khá vội vàng. Sự nôn nóng của hắn ta thậm chí đã nhảy ra khỏi trang giấy.
Nhưng từng câu từng chữ lại rất chân thành, Lâm Nhất có thể cảm nhận được điều đó.
“Tên nhóc này…”
Lúc đọc xong thư, Lâm Nhất bất giác mỉm cười.
Hắn ta lấy đi thần huyết Chu Tước, trong trận đại thế kia ắt sẽ tìm được một chỗ đứng của riêng mình.
Đệ đang đợi ta sao?
Yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo kiếm mà đến, hội ngộ cùng đệ.
Lâm Nhất cất thư đi, giữa hai đầu lông mày hắn toát lên duệ khí cùng sự tự tin, đây chính là lời hứa của hắn.
Hắn đã thật sự hiếu kỳ về trận đại thế kia, rốt cuộc đó sẽ là một thế giới như thế nào.
“Đã đến lúc đi điện Huyền Võ”.
Ra khỏi gác Hồn Kiếm, Lâm Nhất nhìn lên trời, dang hai tay ra bay về phía điện Huyền Võ của tông môn.
Điện Huyền Võ cũng là nơi trọng yếu của tông môn. Nơi đây cất chứa đủ loại công pháp và võ kỹ, tổng cộng gồm chín tầng, cần dùng công đức trong lệnh Tiêu Vân để đổi.
Nhưng cuối cùng hắn đã thông qua khảo nghiệm của đối phương, không chỉ lấy được Thất Huyền bộ, thậm chí còn được đối phương hứa rằng sẽ đưa cuốn Tử Phủ của Thất Huyền bộ cho hắn, tiếc là lúc đó hắn đi quá vội vàng.
Sau khi nhận được Bá Kiếm từ tay Mai hộ pháp, hắn vội vàng rời đi nên đã quên mất chuyện này.