“Để tên vô dụng này cho ta”.
Không chờ người khác xông lên, Hàn Cương của Huyền Thiên Tông đã cưỡi ngựa lao tới.
Hắn ta nhìn Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, lạnh lùng bảo: “Một tên tàn phế tự cắt một sợi huyền mạch mà dám tới hôn lễ của đại hoàng tử gây rối, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy”.
Ngày trước đối phương đánh sư đệ Bạch Du tàn phế trong tiệc Quỳnh Đài ở phủ công chúa, hắn ta đã muốn giết hắn.
Tiếc là chẳng những không thể giết tiểu tử này mà còn thua trong tay Hân Tuyệt, điều này khiến hắn ta rất xấu hổ. Giờ đây tu vi của hắn ta đã có nhiều tiến bộ, Hàng Ma Quyền đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, thực lực vượt xa trước kia.
Hắn ta vốn định đánh bại Hân Tuyệt trong Long Môn tranh tài, rửa sạch mối nhục.
Không ngờ đối thủ đã chết.
Tuy Hân Tuyệt đã chết nhưng Lâm Nhất vẫn còn sống, lúc này là một cơ hội rất tốt để giết đối phương.
Tự tiện xông vào hôn lễ của hoàng tử, đánh lính Long Lân bị thương, tội nào cũng đủ khiến hắn chết không chỗ chôn thân.
Toàn thân hắn ta đột nhiên toả ra ánh sáng vàng, Phật uy mạnh mẽ bá đạo kết hợp với sát khí cuồng bạo trên người hắn ta, trông hắn ta như pho tượng Phật bước ra từ trong tranh.
Phật uy cuồn cuộn không ngừng đung đưa, sấm chớp cuồng nộ, khí thế cuồng bạo khiến gió tuyết cũng bị ngăn trở.
“Hàng Ma Quyền!”
“Nghe nói Hàn Cương đã tu luyện Hàng Ma Quyền đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, còn Lâm Nhất thì tự cắt một sợi huyền mạch, thực lực không tiến ngược lại thụt lùi, e rằng sẽ thua rất thê thảm trong trận chiến này”.
“Chắc Hàn Cương sẽ không để hắn sống đâu, dù sao sư đệ của hắn ta cũng bị Lâm Nhất tự tay đánh tàn phế trong phủ công chúa”.
Rất nhiều võ giả biết mối thù giữa hai người, lần lượt lên tiếng kể lại.
Bịch!
Khi Phật uy trên người Hàn Cương lên tới đỉnh điểm, con ngựa hắn ta cưỡi không chịu được nữa, ngã quặp xuống đất. Chỉ thấy Hàn Cương bay lên, tung một quyền từ xa, mang theo cơn giận Hàng Ma đánh về phía Lâm Nhất.
Dưới uy thế của quyền mang, bông tuyết bay giữa không trung bị nghiền nát ngay tại chỗ, không còn dấu vết.
Giữa hai người lập tức không còn gió tuyết, yên tĩnh trong xanh.
“Đi chết đi!”
Trong lúc rơi xuống, chân nguyên toàn thân Hàn Cương xao động, ngưng kết thành bí ấn Phật môn, khiến cho một quyền này phóng ra áp lực khủng khiếp.
“Khí tức mạnh quá!”
Mọi người nhìn Hàn Cương hạ xuống như một pho tượng Phật, dường như có thể đánh vỡ một ngọn núi.
Dưới quyền uy mênh mông của hắn ta, trông Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long vô cùng nhỏ bé.
“E rằng ngươi vẫn chưa có bản lĩnh này...”
Lâm Nhất từ trên lưng ngựa Huyết Long bay lên, đưa tay cầm chặt lấy kiếm Táng Hoa vừa bắn ra từ hộp đựng kiếm.
Khi năm ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên từ trên người hắn dâng lên. Luồng kiếm ý này vừa thuần tuý vừa sắc bén, mờ ảo xuất trần, không dính khói lửa trần gian nhưng lại bá đạo vô song, khinh thường bát phương.
Không chờ người khác xông lên, Hàn Cương của Huyền Thiên Tông đã cưỡi ngựa lao tới.
Hắn ta nhìn Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, lạnh lùng bảo: “Một tên tàn phế tự cắt một sợi huyền mạch mà dám tới hôn lễ của đại hoàng tử gây rối, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy”.
Ngày trước đối phương đánh sư đệ Bạch Du tàn phế trong tiệc Quỳnh Đài ở phủ công chúa, hắn ta đã muốn giết hắn.
Tiếc là chẳng những không thể giết tiểu tử này mà còn thua trong tay Hân Tuyệt, điều này khiến hắn ta rất xấu hổ. Giờ đây tu vi của hắn ta đã có nhiều tiến bộ, Hàng Ma Quyền đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, thực lực vượt xa trước kia.
Hắn ta vốn định đánh bại Hân Tuyệt trong Long Môn tranh tài, rửa sạch mối nhục.
Không ngờ đối thủ đã chết.
Tuy Hân Tuyệt đã chết nhưng Lâm Nhất vẫn còn sống, lúc này là một cơ hội rất tốt để giết đối phương.
Tự tiện xông vào hôn lễ của hoàng tử, đánh lính Long Lân bị thương, tội nào cũng đủ khiến hắn chết không chỗ chôn thân.
Toàn thân hắn ta đột nhiên toả ra ánh sáng vàng, Phật uy mạnh mẽ bá đạo kết hợp với sát khí cuồng bạo trên người hắn ta, trông hắn ta như pho tượng Phật bước ra từ trong tranh.
Phật uy cuồn cuộn không ngừng đung đưa, sấm chớp cuồng nộ, khí thế cuồng bạo khiến gió tuyết cũng bị ngăn trở.
“Hàng Ma Quyền!”
“Nghe nói Hàn Cương đã tu luyện Hàng Ma Quyền đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong, còn Lâm Nhất thì tự cắt một sợi huyền mạch, thực lực không tiến ngược lại thụt lùi, e rằng sẽ thua rất thê thảm trong trận chiến này”.
“Chắc Hàn Cương sẽ không để hắn sống đâu, dù sao sư đệ của hắn ta cũng bị Lâm Nhất tự tay đánh tàn phế trong phủ công chúa”.
Rất nhiều võ giả biết mối thù giữa hai người, lần lượt lên tiếng kể lại.
Bịch!
Khi Phật uy trên người Hàn Cương lên tới đỉnh điểm, con ngựa hắn ta cưỡi không chịu được nữa, ngã quặp xuống đất. Chỉ thấy Hàn Cương bay lên, tung một quyền từ xa, mang theo cơn giận Hàng Ma đánh về phía Lâm Nhất.
Dưới uy thế của quyền mang, bông tuyết bay giữa không trung bị nghiền nát ngay tại chỗ, không còn dấu vết.
Giữa hai người lập tức không còn gió tuyết, yên tĩnh trong xanh.
“Đi chết đi!”
Trong lúc rơi xuống, chân nguyên toàn thân Hàn Cương xao động, ngưng kết thành bí ấn Phật môn, khiến cho một quyền này phóng ra áp lực khủng khiếp.
“Khí tức mạnh quá!”
Mọi người nhìn Hàn Cương hạ xuống như một pho tượng Phật, dường như có thể đánh vỡ một ngọn núi.
Dưới quyền uy mênh mông của hắn ta, trông Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long vô cùng nhỏ bé.
“E rằng ngươi vẫn chưa có bản lĩnh này...”
Lâm Nhất từ trên lưng ngựa Huyết Long bay lên, đưa tay cầm chặt lấy kiếm Táng Hoa vừa bắn ra từ hộp đựng kiếm.
Khi năm ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên từ trên người hắn dâng lên. Luồng kiếm ý này vừa thuần tuý vừa sắc bén, mờ ảo xuất trần, không dính khói lửa trần gian nhưng lại bá đạo vô song, khinh thường bát phương.