Lâm Nhất cũng không mấy dễ chịu, một đòn này dù gì hắn cũng chưa rút kiếm, bị dư âm truyền đến chấn động. Ngũ tạng lục phủ bên trong cơ thể quay cuồng nhộn nhạo, thấp thoáng như muốn nứt ra, Táng Hoa Kiếm bên trong kiếm hạp sau lưng rung lên bần bật.
Nó gắn liền với tâm ý của Lâm Nhất, thấy Lâm Nhất bị đối phương dựa vào thế trên của đạo binh mà ức hiếp hắn thì trong lòng liền vô cùng căm phẫn, muốn thoát khỏi vỏ bay ra.
Lâm Nhất cố gắng đè ép lại Táng Hoa, không để nó bay ra khỏi vỏ, bây giờ là lúc quan trọng nhất để nó thăng cấp lên đạo binh.
Lúc này mà bị cắt ngang, nếu như mùi hương của Lưu Quang Kim Trản mà không đủ dùng thì lần sau thăng cấp không biết còn phải đợi đến khi nào.
“Ta còn tưởng thằng nhóc nhà ngươi mạnh cỡ nào, không có đạo binh, ngươi trong mắt ta chẳng là cái thá gì!”
Bên ngoài rộng rãi hơn rất nhiều so với không gian kín bưng bên trong đại điện, uy lực của cổ kiếm trong tay Thạch Phong càng bùng phát mạnh mẽ, chỉ một đòn mà đã thắng được chút thế, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.
“Phải không?”
Lâm Nhất lạnh lùng cười đáp, thần sắc trong đáy mắt thoáng vẻ khinh thường.
Rắc!
Lời vừa dứt, một kiếm mà Lâm Nhất tung ra đã chém nát dư âm còn sót lại từ quang mang màu tím của đối phương, kiếm thế khủng khiếp vẫn tiếp tục rít gào tiến tới.
Keng! Keng! Keng!
Thạch Phong vung tay đỡ, một chưởng đánh vỡ kiếm quang đang tập kích đến, hắn ta có lòng muốn tranh đấu với đối phương, nhưng vẫn chưa dùng đạo binh để chặn lại những kiếm quang này. Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn ta thoắt cái thay đổi hai chân bước lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại được.
Đáng chết!
So đấu một hồi, rất rõ ràng có thể thấy được, rốt cuộc là ai không có đạo binh thì càng chẳng là cái thá gì.
“Hàn Mạc, còn không ra tay, định đợi đến lúc nào?”, Thạch Phong sa sầm mặt mũi, dùng giọng lạnh băng nói.
“He he, he he, đến đây!”
Hàn Mạc cười dữ tợn, lập tức thét lên một tiếng.
Uỳnh!
Trường kích trong tay như một con hung thú thượng cổ sống dậy, lệ khí điên cuồng tràn ra khắp tứ phía, chỉ trong tích tắc đã len lỏi khắp mọi nơi trong hư không, cho đến khi đánh đến trước mặt Lâm Nhất.
Thạch Phong cũng đồng thời không hề lưu tình, khí thế toàn thân hắn ta được đẩy lên mức đỉnh phong, chỉ thấy một bóng kiếm quang bá khí dồi dào, kèm theo đó là kiếm uy vô biên, cùng với trường kích đang tích lũy sức mạnh chờ đợi thời cơ tấn công, sau đó một trước một sau đánh về phía Lâm Nhất.
Uỳnh ầm ầm!
Hai đạo binh đồng thời liên thủ, uy áp khủng bố cỡ này khiến cho cả vùng đất trời rung chuyển.
Vẻ mặt những người bên cạnh đều biến sắc, cho dù là đám nhân tài của giới vực cấp cao kia cũng đều trông có vẻ nghiêm trọng.
Ai có thể ngờ đến, một Lâm Nhất lại có thể dồn ép yêu nghiệt trong mười hạng đầu của bảng Thương Long đến mức này. Liên thủ thì cũng thôi đi, lại còn đồng thời tế ra đạo binh, đã thế còn ra tay không hề lưu tình.
Chỉ một thoáng, hai đạo binh đồng thời phát ra uy lực, cục diện nguy hiểm, bất luận là ai nằm trong hoàn cảnh này, sợ là cũng sẽ phải cảm thấy chút tuyệt vọng.
Nó gắn liền với tâm ý của Lâm Nhất, thấy Lâm Nhất bị đối phương dựa vào thế trên của đạo binh mà ức hiếp hắn thì trong lòng liền vô cùng căm phẫn, muốn thoát khỏi vỏ bay ra.
Lâm Nhất cố gắng đè ép lại Táng Hoa, không để nó bay ra khỏi vỏ, bây giờ là lúc quan trọng nhất để nó thăng cấp lên đạo binh.
Lúc này mà bị cắt ngang, nếu như mùi hương của Lưu Quang Kim Trản mà không đủ dùng thì lần sau thăng cấp không biết còn phải đợi đến khi nào.
“Ta còn tưởng thằng nhóc nhà ngươi mạnh cỡ nào, không có đạo binh, ngươi trong mắt ta chẳng là cái thá gì!”
Bên ngoài rộng rãi hơn rất nhiều so với không gian kín bưng bên trong đại điện, uy lực của cổ kiếm trong tay Thạch Phong càng bùng phát mạnh mẽ, chỉ một đòn mà đã thắng được chút thế, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.
“Phải không?”
Lâm Nhất lạnh lùng cười đáp, thần sắc trong đáy mắt thoáng vẻ khinh thường.
Rắc!
Lời vừa dứt, một kiếm mà Lâm Nhất tung ra đã chém nát dư âm còn sót lại từ quang mang màu tím của đối phương, kiếm thế khủng khiếp vẫn tiếp tục rít gào tiến tới.
Keng! Keng! Keng!
Thạch Phong vung tay đỡ, một chưởng đánh vỡ kiếm quang đang tập kích đến, hắn ta có lòng muốn tranh đấu với đối phương, nhưng vẫn chưa dùng đạo binh để chặn lại những kiếm quang này. Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn ta thoắt cái thay đổi hai chân bước lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại được.
Đáng chết!
So đấu một hồi, rất rõ ràng có thể thấy được, rốt cuộc là ai không có đạo binh thì càng chẳng là cái thá gì.
“Hàn Mạc, còn không ra tay, định đợi đến lúc nào?”, Thạch Phong sa sầm mặt mũi, dùng giọng lạnh băng nói.
“He he, he he, đến đây!”
Hàn Mạc cười dữ tợn, lập tức thét lên một tiếng.
Uỳnh!
Trường kích trong tay như một con hung thú thượng cổ sống dậy, lệ khí điên cuồng tràn ra khắp tứ phía, chỉ trong tích tắc đã len lỏi khắp mọi nơi trong hư không, cho đến khi đánh đến trước mặt Lâm Nhất.
Thạch Phong cũng đồng thời không hề lưu tình, khí thế toàn thân hắn ta được đẩy lên mức đỉnh phong, chỉ thấy một bóng kiếm quang bá khí dồi dào, kèm theo đó là kiếm uy vô biên, cùng với trường kích đang tích lũy sức mạnh chờ đợi thời cơ tấn công, sau đó một trước một sau đánh về phía Lâm Nhất.
Uỳnh ầm ầm!
Hai đạo binh đồng thời liên thủ, uy áp khủng bố cỡ này khiến cho cả vùng đất trời rung chuyển.
Vẻ mặt những người bên cạnh đều biến sắc, cho dù là đám nhân tài của giới vực cấp cao kia cũng đều trông có vẻ nghiêm trọng.
Ai có thể ngờ đến, một Lâm Nhất lại có thể dồn ép yêu nghiệt trong mười hạng đầu của bảng Thương Long đến mức này. Liên thủ thì cũng thôi đi, lại còn đồng thời tế ra đạo binh, đã thế còn ra tay không hề lưu tình.
Chỉ một thoáng, hai đạo binh đồng thời phát ra uy lực, cục diện nguy hiểm, bất luận là ai nằm trong hoàn cảnh này, sợ là cũng sẽ phải cảm thấy chút tuyệt vọng.