Trong lòng tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên không thôi, trong Đại Tần Đế Quốc này có người nào lại to gan như thế.
Dám chặn đường của Tần Vũ, chán sống rồi sao?
“Đại hoàng tử, để ta đi xem sao?”
Hàn Cương của Huyền Thiên Tông nhíu mày, trầm giọng nói.
Trên mặt Tần Vũ lộ nét cười, khẽ giọng nói: “Không cần căng thẳng, các ngươi cứ lui trước đi, một đám chó vô dụng mà thôi”.
“Nhưng mà…”.
“Lui xuống trước”.
Nụ cười trên mặt Tần Vũ không giảm, tiếp tục nói.
Những người khác thấy vậy không nói thêm gì, đều biết lời của đại hoàng tử điện hạ trước giờ không lặp lại lần thứ ba. Một khi nói đến lần thứ ba thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Hắn đã nói hai lần bảo mọi người lui xuống thì đương nhiên sẽ không có ai dám khuyên can nữa.
Một hồi sau, nhóm thành viên hội Thanh Huyền và hộ vệ đông đúc bao vây xung quanh Tần Vũ giống như nước thuỷ triều rút, lui về phía sau, chỉ còn lại một mình hắn cô độc đi về phía trước.
Sau lớp bụi mù mịt, đám võ giả khí thế hung hãn này không phải ai khác.
Chính là Tông tộc Vương Thị, một trong bốn đại Tông tộc của Đế Quốc Đại Tần, người đi đầu chính là Vương Thiên, tộc trưởng hiện tại danh tiếng hiển hách của Vương gia!
Nhìn Tần Vũ một mình đi đến, sắc mặt Vương Thiên cực kỳ u ám, thậm chí còn hàm chứa đầy sát ý.
“Đại hoàng tử, thật can đảm, không sợ lão phu nổi giận sẽ giết chết ngươi sao?”
Đè nén cơn giận trong lòng, Vương Thiên nghiến chặt răng nói.
Trên gương mặt tuấn tú của Tần Vũ không hề thay đổi, khẽ giọng cười nói: “Giết Vương Diễm là Lâm Nhất, e là ông đã tìm nhầm người rồi”.
“Giết Vương Diễm quả thực là Lâm Nhất, nhưng bảo Vương Diễm ở lại trong Lăng Tiêu Kiếm Các lại là Tần Vũ ngươi!”
Vương Thiên vươn tay chỉ về phía Tần Vũ, giận dữ quát.
“Nếu không phải ngươi nhiều lần nói rõ rằng Vương Diễm ở lại kiếm các an toàn hơn so với Vương phủ thì ta há sẽ để nó quay về kiếm các? Điện hạ đúng là giỏi tính kế! Vương gia vừa mới giúp ngươi bán mạng mà chớp mắt sau ngươi đã bán đứng Vương gia, ăn cháo đái bát, thủ đoạn hay lắm!”
“Có sao? Ta thấy tò mò, ta bảo Vương gia nhà các ngươi thay ta làm cái gì vậy?”
“Giả ngu có gì hay ho không… nếu không phải nghe lời giao phó của ngươi thì Vương gia ta vì sao mà phải mạo hiểm như thế để đi mai phục giết chết đệ tử nòng cốt”.
“Ta giao phó? Ha ha, ta bảo ai giao phó vậy, tộc trưởng thử nói cho ta nghe xem”.
Tần Vũ mặt đầy vô tội, hai tay khoanh trước ngực.
“Ngươi bảo Vương Diễm tự mình nói với ta…”.
Nhưng lời còn chưa nói hết, mặt Vương Thiên đột nhiên biến sắc, Vương Diễm đã chết rồi, người đã chết thì không thể đối chứng nữa.
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía đối phương, hai tay đối phương vòng trước ngực, nụ cười treo trên gương mặt rõ ràng mang đầy vẻ cợt nhả.
Dám chặn đường của Tần Vũ, chán sống rồi sao?
“Đại hoàng tử, để ta đi xem sao?”
Hàn Cương của Huyền Thiên Tông nhíu mày, trầm giọng nói.
Trên mặt Tần Vũ lộ nét cười, khẽ giọng nói: “Không cần căng thẳng, các ngươi cứ lui trước đi, một đám chó vô dụng mà thôi”.
“Nhưng mà…”.
“Lui xuống trước”.
Nụ cười trên mặt Tần Vũ không giảm, tiếp tục nói.
Những người khác thấy vậy không nói thêm gì, đều biết lời của đại hoàng tử điện hạ trước giờ không lặp lại lần thứ ba. Một khi nói đến lần thứ ba thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
Hắn đã nói hai lần bảo mọi người lui xuống thì đương nhiên sẽ không có ai dám khuyên can nữa.
Một hồi sau, nhóm thành viên hội Thanh Huyền và hộ vệ đông đúc bao vây xung quanh Tần Vũ giống như nước thuỷ triều rút, lui về phía sau, chỉ còn lại một mình hắn cô độc đi về phía trước.
Sau lớp bụi mù mịt, đám võ giả khí thế hung hãn này không phải ai khác.
Chính là Tông tộc Vương Thị, một trong bốn đại Tông tộc của Đế Quốc Đại Tần, người đi đầu chính là Vương Thiên, tộc trưởng hiện tại danh tiếng hiển hách của Vương gia!
Nhìn Tần Vũ một mình đi đến, sắc mặt Vương Thiên cực kỳ u ám, thậm chí còn hàm chứa đầy sát ý.
“Đại hoàng tử, thật can đảm, không sợ lão phu nổi giận sẽ giết chết ngươi sao?”
Đè nén cơn giận trong lòng, Vương Thiên nghiến chặt răng nói.
Trên gương mặt tuấn tú của Tần Vũ không hề thay đổi, khẽ giọng cười nói: “Giết Vương Diễm là Lâm Nhất, e là ông đã tìm nhầm người rồi”.
“Giết Vương Diễm quả thực là Lâm Nhất, nhưng bảo Vương Diễm ở lại trong Lăng Tiêu Kiếm Các lại là Tần Vũ ngươi!”
Vương Thiên vươn tay chỉ về phía Tần Vũ, giận dữ quát.
“Nếu không phải ngươi nhiều lần nói rõ rằng Vương Diễm ở lại kiếm các an toàn hơn so với Vương phủ thì ta há sẽ để nó quay về kiếm các? Điện hạ đúng là giỏi tính kế! Vương gia vừa mới giúp ngươi bán mạng mà chớp mắt sau ngươi đã bán đứng Vương gia, ăn cháo đái bát, thủ đoạn hay lắm!”
“Có sao? Ta thấy tò mò, ta bảo Vương gia nhà các ngươi thay ta làm cái gì vậy?”
“Giả ngu có gì hay ho không… nếu không phải nghe lời giao phó của ngươi thì Vương gia ta vì sao mà phải mạo hiểm như thế để đi mai phục giết chết đệ tử nòng cốt”.
“Ta giao phó? Ha ha, ta bảo ai giao phó vậy, tộc trưởng thử nói cho ta nghe xem”.
Tần Vũ mặt đầy vô tội, hai tay khoanh trước ngực.
“Ngươi bảo Vương Diễm tự mình nói với ta…”.
Nhưng lời còn chưa nói hết, mặt Vương Thiên đột nhiên biến sắc, Vương Diễm đã chết rồi, người đã chết thì không thể đối chứng nữa.
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía đối phương, hai tay đối phương vòng trước ngực, nụ cười treo trên gương mặt rõ ràng mang đầy vẻ cợt nhả.