Nó sốt ruột kêu to, nước mắt sắp chảy ra đến nơi rồi, nhưng vẫn không cách nào đứng dậy được.
Yêu hầu phía đối diện nhảy xuống bờ ao, đấm ngực cười to, không ngừng phát ra âm thanh “khẹc khẹc”.
Thấy Lâm Nhất đến, Huyết Long Mã chỉ chỉ bụng của mình, ánh mắt long lanh như nước, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Khóe miệng Lâm Nhất co giật mấy cái, có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, hắn vẫn vỗ một chưởng vào thân ngựa, từ từ luyện hóa một bụng rượu của nó.
Thời gian luyện hóa kéo dài liên tục suốt một chung trà, cuối cùng Huyết Long Mã cũng khôi phục lại như thường, lập tức lật người đứng lên.
Trên người nó tản ra khí tức nồng nặc của Tiên Thiên ngũ khiếu, hiển nhiên khi uống một bụng rượu, Huyết Long Mã đã có thu hoạch không nhỏ.
“Đi thôi!”
Một người một ngựa lập tức rời núi.
Nhìn thấy hai tên hỗn thế ma vương kia đã đi xa, Hầu Vương mới đứng dậy, bắt đầu vốc Hầu Nhi Tửu trong ao lên uống.
Đối với tộc Viên Hầu, ngoại trừ công dụng hỗ trợ tu hành, Hầu Nhi Tửu còn có khả năng chữa thương rất tốt.
Ra khỏi động, gió mát thổi qua, Lâm Nhất vừa uống Hầu Nhi Tửu xong nên tinh thần rất sảng khoái.
Có cảm giác thoải mái không nói nên lời, chỉ cảm thấy cơ thể như được thanh lọc.
Cộp cộp cộp!
Huyết Long Mã đột nhiên xoay người chui ngược vào động, Lâm Nhất không để tâm, chỉ cho rằng nó lại thèm rượu.
Huyết Long Mã rón rén đi vào, không phát ra một chút âm thanh nào.
Chẳng mấy chốc nó đã thấy Hầu Vương đang bưng rượu uống như điên.
Huyết Long Mã cười đểu, kế đó nó bắt đầu tè… thẳng vào ao rượu một cách thoải mái.
Hầu Vương đang uống lấy uống để thì cảm giác có vị chua.
Nó cảm thấy rất khó hiểu, từ khi nào Hầu Nhi Tửu có thêm vị chua này vậy chứ?
Ngay lúc nó còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nước tiểu từ dưới háng Huyết Long Mã không ngừng bắn vào ao.
Nó há hốc mồm, khuôn mặt khỉ bé tí ti đờ ra.
Huyết Long Mã nhe hàm răng vàng khè của nó, cười khoái trá, sau đó dùng tốc độ sấm chớp vọt thẳng ra ngoài.
Bỏ lại Hầu Vương điên cuồng kêu gào trong động.
Chỉ sợ sau chuyện này, suốt một khoảng thời gian dài Hầu Vương sẽ không uống Hầu Nhi Tửu nữa.
Nhìn thấy Huyết Long Mã lao ra như một trận gió, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, phóng xuống núi.
Sau nửa ngày, bọn họ đã ra khỏi dãy núi Thiên Trập.
“Tiểu Hồng, ngươi có thay đổi màu lông được không?”
Lâm Nhất mở miệng hỏi, với thực lực và thiên phú của Huyết Long Mã, có lẽ việc đó cũng không phải quá khó.
Huyết Long Mã hí vang, da lông màu đỏ mềm mại bóng loáng thoáng chốc biến thành màu xám đen không hề bắt mắt, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường.
Lâm Nhất nở nụ cười hài lòng, khoác thêm áo choàng và kéo mũ trùm đầu.
“Đã đến lúc tiến về di tích thượng cổ của Thanh Dương giới rồi…”
Dưới cái mũ trùm đầu, sự mong chờ thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, hắn trầm giọng nói.
Với tư cách là tiểu thế giới vô cùng nổi danh quận Thanh Dương, thậm chí là khắp Đại Tần đế quốc, mỗi một lần phong ấn mở ra sẽ là một sự kiện vô cùng lớn.
Có rất nhiều cường giả của Đại Tần đế quốc, thậm chí là một số quốc gia xung quanh vượt đường xa tìm đến.
Tất cả đều là vì đủ loại di tích bảo vật và truyền thừa của các tông môn thời thượng cổ trong tiểu thế giới.
Chỉ cần có thể tiến vào đó, một chút thu hoạch thôi cũng là phước báu to lớn.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ còn khoảng hơn nữa tháng nữa sẽ mở phong ấn.
Sau nữa năm tôi luyện sinh tử, tu vi của Lâm Nhất đã đạt đến Tiên Thiên tứ khiếu, Tiên Thiên Thuần Dương Công đạt đến cảnh giới cương nhu hòa hợp, luyện thành Viêm Ma Chi Khu hoàn mỹ, nắm giữ Lôi Âm kiếm pháp thượng phẩm, còn có món vũ khí thần kỳ là cổ kiếm hạp.
Lâm Nhất có đủ tự tin có thể xông pha một phen trong di tích thượng cổ của Thanh Dương giới.
Nơi quần hùng hội tụ, nếu không có đủ thực lực, đừng nói nhận được truyền thừa và bảo vật, e là tính mạng cũng khó mà giữ được.
“Theo lý mà nói, người của Tứ đại tông môn cũng sẽ đến. Đến lúc đó, ta có thể mở mang tầm mắt, xem xem nhân tài kiệt xuất hàng đầu của Đại Tần đế quốc rốt cuộc mạnh đến mức nào”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, vô cùng nóng bỏng, ngay từ thời khắc bước vào quận Thanh Dương, hắn vẫn luôn để mắt đến Tam đại bá chủ ở đây.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu thật sự hắn chính là tồn tại siêu nhiên trong Đại Tần đế quốc – Tứ đại tông môn.
“Đi!”
Lâm Nhất nhẹ nhàng vỗ lên cổ Huyết Long Mã, nó lập tức gia tăng tốc độ, phóng như bay, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của nó.
Huyết Long Mã mang theo Lâm Nhất chạy một mạch như điên, hướng về phía Thanh Dương giới.
Càng gần thời điểm phong ấn mở ra, rất nhiều người trong quận Thanh Dương đã bắt đầu có hành động.
Bất kể thuộc phe nào, bọn họ đều có một mục tiêu nhất trí.
Trên đường đi, Lâm Nhất gặp rất nhiều võ giả, có người kết bạn cùng đi, cũng có người đơn độc hành động.
Khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là cao thủ Tiên Thiên bên ngoài quận.
Bọn họ đi đến Thanh Dương giới vì mục tiêu giống hắn.
Lâm Nhất cố hết sức ẩn mình, trà trộn trong vô số nhà mạo hiểm, không có nửa điểm đáng ngờ.
Bảy ngày sau, trên con đường tiến về Thanh Dương giới, Lâm Nhất cố ý thả chậm tốc độ.
Cộp cộp cộp!
Một đại đội võ giả mặc chiến giáp màu vàng sáng chói, cưỡi tuấn mã cấp cao cùng với dị thú khủng bố đang phi nước đại về phía trước.
Còn chưa đến gần, Lâm Nhất đã cảm giác được khí tức đáng sợ từ trên người bọn họ, hắn điều khiển Huyết Long Mã đứng lại nhường đường.
“Quang Minh Các!”
Nhìn quần áo và trang sức của đám người kia, Lâm Nhất nhận ra bọn họ là Quang Minh Các – Tam đại bá chủ quận Thanh Dương.
Khó trách lại phô trương thanh thế như vậy, nếu là người của Quang Minh Các thì cũng không có gì khó hiểu.
Thịch thịch thịch!
Ngay khi hắn chuẩn bị giục ngựa tiến về phía trước thì đột nhiên gã thiếu niên dẫn đầu đại đội của Quang Minh Các đột nhiên vòng trở lại.
Lâm Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, bởi vì ánh mắt của gã thiếu niên kia nhìn về phía hắn cười mà như không cười.
Yêu hầu phía đối diện nhảy xuống bờ ao, đấm ngực cười to, không ngừng phát ra âm thanh “khẹc khẹc”.
Thấy Lâm Nhất đến, Huyết Long Mã chỉ chỉ bụng của mình, ánh mắt long lanh như nước, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Khóe miệng Lâm Nhất co giật mấy cái, có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, hắn vẫn vỗ một chưởng vào thân ngựa, từ từ luyện hóa một bụng rượu của nó.
Thời gian luyện hóa kéo dài liên tục suốt một chung trà, cuối cùng Huyết Long Mã cũng khôi phục lại như thường, lập tức lật người đứng lên.
Trên người nó tản ra khí tức nồng nặc của Tiên Thiên ngũ khiếu, hiển nhiên khi uống một bụng rượu, Huyết Long Mã đã có thu hoạch không nhỏ.
“Đi thôi!”
Một người một ngựa lập tức rời núi.
Nhìn thấy hai tên hỗn thế ma vương kia đã đi xa, Hầu Vương mới đứng dậy, bắt đầu vốc Hầu Nhi Tửu trong ao lên uống.
Đối với tộc Viên Hầu, ngoại trừ công dụng hỗ trợ tu hành, Hầu Nhi Tửu còn có khả năng chữa thương rất tốt.
Ra khỏi động, gió mát thổi qua, Lâm Nhất vừa uống Hầu Nhi Tửu xong nên tinh thần rất sảng khoái.
Có cảm giác thoải mái không nói nên lời, chỉ cảm thấy cơ thể như được thanh lọc.
Cộp cộp cộp!
Huyết Long Mã đột nhiên xoay người chui ngược vào động, Lâm Nhất không để tâm, chỉ cho rằng nó lại thèm rượu.
Huyết Long Mã rón rén đi vào, không phát ra một chút âm thanh nào.
Chẳng mấy chốc nó đã thấy Hầu Vương đang bưng rượu uống như điên.
Huyết Long Mã cười đểu, kế đó nó bắt đầu tè… thẳng vào ao rượu một cách thoải mái.
Hầu Vương đang uống lấy uống để thì cảm giác có vị chua.
Nó cảm thấy rất khó hiểu, từ khi nào Hầu Nhi Tửu có thêm vị chua này vậy chứ?
Ngay lúc nó còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nước tiểu từ dưới háng Huyết Long Mã không ngừng bắn vào ao.
Nó há hốc mồm, khuôn mặt khỉ bé tí ti đờ ra.
Huyết Long Mã nhe hàm răng vàng khè của nó, cười khoái trá, sau đó dùng tốc độ sấm chớp vọt thẳng ra ngoài.
Bỏ lại Hầu Vương điên cuồng kêu gào trong động.
Chỉ sợ sau chuyện này, suốt một khoảng thời gian dài Hầu Vương sẽ không uống Hầu Nhi Tửu nữa.
Nhìn thấy Huyết Long Mã lao ra như một trận gió, Lâm Nhất nhảy lên lưng ngựa, phóng xuống núi.
Sau nửa ngày, bọn họ đã ra khỏi dãy núi Thiên Trập.
“Tiểu Hồng, ngươi có thay đổi màu lông được không?”
Lâm Nhất mở miệng hỏi, với thực lực và thiên phú của Huyết Long Mã, có lẽ việc đó cũng không phải quá khó.
Huyết Long Mã hí vang, da lông màu đỏ mềm mại bóng loáng thoáng chốc biến thành màu xám đen không hề bắt mắt, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường.
Lâm Nhất nở nụ cười hài lòng, khoác thêm áo choàng và kéo mũ trùm đầu.
“Đã đến lúc tiến về di tích thượng cổ của Thanh Dương giới rồi…”
Dưới cái mũ trùm đầu, sự mong chờ thoáng hiện trên mặt Lâm Nhất, hắn trầm giọng nói.
Với tư cách là tiểu thế giới vô cùng nổi danh quận Thanh Dương, thậm chí là khắp Đại Tần đế quốc, mỗi một lần phong ấn mở ra sẽ là một sự kiện vô cùng lớn.
Có rất nhiều cường giả của Đại Tần đế quốc, thậm chí là một số quốc gia xung quanh vượt đường xa tìm đến.
Tất cả đều là vì đủ loại di tích bảo vật và truyền thừa của các tông môn thời thượng cổ trong tiểu thế giới.
Chỉ cần có thể tiến vào đó, một chút thu hoạch thôi cũng là phước báu to lớn.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ còn khoảng hơn nữa tháng nữa sẽ mở phong ấn.
Sau nữa năm tôi luyện sinh tử, tu vi của Lâm Nhất đã đạt đến Tiên Thiên tứ khiếu, Tiên Thiên Thuần Dương Công đạt đến cảnh giới cương nhu hòa hợp, luyện thành Viêm Ma Chi Khu hoàn mỹ, nắm giữ Lôi Âm kiếm pháp thượng phẩm, còn có món vũ khí thần kỳ là cổ kiếm hạp.
Lâm Nhất có đủ tự tin có thể xông pha một phen trong di tích thượng cổ của Thanh Dương giới.
Nơi quần hùng hội tụ, nếu không có đủ thực lực, đừng nói nhận được truyền thừa và bảo vật, e là tính mạng cũng khó mà giữ được.
“Theo lý mà nói, người của Tứ đại tông môn cũng sẽ đến. Đến lúc đó, ta có thể mở mang tầm mắt, xem xem nhân tài kiệt xuất hàng đầu của Đại Tần đế quốc rốt cuộc mạnh đến mức nào”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, vô cùng nóng bỏng, ngay từ thời khắc bước vào quận Thanh Dương, hắn vẫn luôn để mắt đến Tam đại bá chủ ở đây.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu thật sự hắn chính là tồn tại siêu nhiên trong Đại Tần đế quốc – Tứ đại tông môn.
“Đi!”
Lâm Nhất nhẹ nhàng vỗ lên cổ Huyết Long Mã, nó lập tức gia tăng tốc độ, phóng như bay, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của nó.
Huyết Long Mã mang theo Lâm Nhất chạy một mạch như điên, hướng về phía Thanh Dương giới.
Càng gần thời điểm phong ấn mở ra, rất nhiều người trong quận Thanh Dương đã bắt đầu có hành động.
Bất kể thuộc phe nào, bọn họ đều có một mục tiêu nhất trí.
Trên đường đi, Lâm Nhất gặp rất nhiều võ giả, có người kết bạn cùng đi, cũng có người đơn độc hành động.
Khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là cao thủ Tiên Thiên bên ngoài quận.
Bọn họ đi đến Thanh Dương giới vì mục tiêu giống hắn.
Lâm Nhất cố hết sức ẩn mình, trà trộn trong vô số nhà mạo hiểm, không có nửa điểm đáng ngờ.
Bảy ngày sau, trên con đường tiến về Thanh Dương giới, Lâm Nhất cố ý thả chậm tốc độ.
Cộp cộp cộp!
Một đại đội võ giả mặc chiến giáp màu vàng sáng chói, cưỡi tuấn mã cấp cao cùng với dị thú khủng bố đang phi nước đại về phía trước.
Còn chưa đến gần, Lâm Nhất đã cảm giác được khí tức đáng sợ từ trên người bọn họ, hắn điều khiển Huyết Long Mã đứng lại nhường đường.
“Quang Minh Các!”
Nhìn quần áo và trang sức của đám người kia, Lâm Nhất nhận ra bọn họ là Quang Minh Các – Tam đại bá chủ quận Thanh Dương.
Khó trách lại phô trương thanh thế như vậy, nếu là người của Quang Minh Các thì cũng không có gì khó hiểu.
Thịch thịch thịch!
Ngay khi hắn chuẩn bị giục ngựa tiến về phía trước thì đột nhiên gã thiếu niên dẫn đầu đại đội của Quang Minh Các đột nhiên vòng trở lại.
Lâm Nhất lập tức thay đổi sắc mặt, bởi vì ánh mắt của gã thiếu niên kia nhìn về phía hắn cười mà như không cười.