“Vãn bối đáng chết, quấy rầy giấc ngủ dài của tiền bối, mong tiền bối lượng thứ”.
Câu xin tha này lập tức lây truyền nỗi sợ hãi, toàn bộ người của Tiêu Vân Tông đều quỳ xuống xin tha.
Trên đàn tế, Lâm Nhất trong quan tài đá co giật khóe miệng, hình như đùa hơi quá.
Thật sự chơi hơi lớn rồi…
Lâm Nhất được tàn hồn của tiền bối kia đưa ra ngoài, cho rằng cũng giống như lúc hắn đi vào, sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện bên ngoài kiếm trận.
Cũng không biết vị tiền bối kia giở trò hay lối ra của trận pháp này thật sự ở bên trong tế đàn.
Lâm Nhất bị nhốt trong quan tài, sau mấy lần lắc lư thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, lúc này mới biết được tình huống.
Hắn còn chưa kịp nghĩ cách thoát ra thì quan tài đá đã bị Âu Dương Hạo kéo mở.
Lâm Nhất trong quan tài đá nhìn xuống đám người bên dưới, cho dù Tiêu Vân Tông đã chịu thiệt hại nặng nề, nhưng quy mô vẫn không nhỏ, không tính Âu Dương Hạo, chỉ trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn đã có tận năm người.
Nếu mấy người này biết hắn không phải tiền bối gì đó thì không biết sẽ tỏ thái độ thế nào.
Có lẽ sẽ thẹn quá hoá giận, lột da rút gân hắn vẫn chưa nguôi giận. Nhưng tình cảnh này thật sự khá thú vị, Âu Dương Hạo từng nói sẽ giết chết mình bị mình tát thành đầu lợn, còn quỳ xuống đất cầu xin, hình ảnh đó thật đúng là thú vị.
“Không cho phép ngẩng đầu, quỳ ở đó đi”.
Lâm Nhất thay đổi giọng điệu, giọng nói khàn khàn chứa đựng sát khí lạnh như băng, nhất thời khiến Tiêu Vân Tông run rẩy, sợ hãi không thôi.
Không ngờ… . ngôn tình tổng tài
Thật sự chưa chết!
Một tồn tại đáng sợ trên Tinh Quân mà vẫn còn chưa chết, đúng là một chuyện khó tin.
Có người không kiềm chế được sự tò mò, muốn ngẩng đầu xem thử, khi nhìn thấy dung mạo của Lâm Nhất trong quan tài đá, sâu trong lòng lấp tức dâng lên sóng lớn ngút trời, kinh hãi không thôi.
Đây không phải Kiếm Nô Lâm Nhất sao?
“Hắn là…”
Phập!
Nhưng hắn ta vừa định lên tiếng thì Lâm Nhất chợt cong ngón tay, kiếm mang màu bạc xuyên thủng hư không, loé lên rồi biến mất. Mi tâm của người còn chưa kịp cất lời kia có máu tươi chảy ra, lặng lẽ ngã xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
Chết rồi…
Một luồng hơi lạnh thoáng chốc lan tràn khắp người, hai chân của những người đang quỳ dưới đất bắt đầu run rẩy.
Đây là tồn tại đáng sợ đến mức nào vậy, chỉ nhìn một chút thôi đã chết rồi?
Không thể diễn kịch thêm được, nơi này không thể ở lâu, Lâm Nhất thầm nói trong lòng. Hắn mở hai cánh tay, bay ra từ bên trong tế đàn, đáp xuống trên kiếm trận phía xa.
Một phút, hai phút, ba phút…
Câu xin tha này lập tức lây truyền nỗi sợ hãi, toàn bộ người của Tiêu Vân Tông đều quỳ xuống xin tha.
Trên đàn tế, Lâm Nhất trong quan tài đá co giật khóe miệng, hình như đùa hơi quá.
Thật sự chơi hơi lớn rồi…
Lâm Nhất được tàn hồn của tiền bối kia đưa ra ngoài, cho rằng cũng giống như lúc hắn đi vào, sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện bên ngoài kiếm trận.
Cũng không biết vị tiền bối kia giở trò hay lối ra của trận pháp này thật sự ở bên trong tế đàn.
Lâm Nhất bị nhốt trong quan tài, sau mấy lần lắc lư thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, lúc này mới biết được tình huống.
Hắn còn chưa kịp nghĩ cách thoát ra thì quan tài đá đã bị Âu Dương Hạo kéo mở.
Lâm Nhất trong quan tài đá nhìn xuống đám người bên dưới, cho dù Tiêu Vân Tông đã chịu thiệt hại nặng nề, nhưng quy mô vẫn không nhỏ, không tính Âu Dương Hạo, chỉ trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn đã có tận năm người.
Nếu mấy người này biết hắn không phải tiền bối gì đó thì không biết sẽ tỏ thái độ thế nào.
Có lẽ sẽ thẹn quá hoá giận, lột da rút gân hắn vẫn chưa nguôi giận. Nhưng tình cảnh này thật sự khá thú vị, Âu Dương Hạo từng nói sẽ giết chết mình bị mình tát thành đầu lợn, còn quỳ xuống đất cầu xin, hình ảnh đó thật đúng là thú vị.
“Không cho phép ngẩng đầu, quỳ ở đó đi”.
Lâm Nhất thay đổi giọng điệu, giọng nói khàn khàn chứa đựng sát khí lạnh như băng, nhất thời khiến Tiêu Vân Tông run rẩy, sợ hãi không thôi.
Không ngờ… . ngôn tình tổng tài
Thật sự chưa chết!
Một tồn tại đáng sợ trên Tinh Quân mà vẫn còn chưa chết, đúng là một chuyện khó tin.
Có người không kiềm chế được sự tò mò, muốn ngẩng đầu xem thử, khi nhìn thấy dung mạo của Lâm Nhất trong quan tài đá, sâu trong lòng lấp tức dâng lên sóng lớn ngút trời, kinh hãi không thôi.
Đây không phải Kiếm Nô Lâm Nhất sao?
“Hắn là…”
Phập!
Nhưng hắn ta vừa định lên tiếng thì Lâm Nhất chợt cong ngón tay, kiếm mang màu bạc xuyên thủng hư không, loé lên rồi biến mất. Mi tâm của người còn chưa kịp cất lời kia có máu tươi chảy ra, lặng lẽ ngã xuống, tắt thở ngay tại chỗ.
Chết rồi…
Một luồng hơi lạnh thoáng chốc lan tràn khắp người, hai chân của những người đang quỳ dưới đất bắt đầu run rẩy.
Đây là tồn tại đáng sợ đến mức nào vậy, chỉ nhìn một chút thôi đã chết rồi?
Không thể diễn kịch thêm được, nơi này không thể ở lâu, Lâm Nhất thầm nói trong lòng. Hắn mở hai cánh tay, bay ra từ bên trong tế đàn, đáp xuống trên kiếm trận phía xa.
Một phút, hai phút, ba phút…