Trong doanh địa của thư viện Thiên Phủ, máu chảy thành sông, trong không khí ngập mùi máu tanh nồng. Đệ tử thư viện còn chưa kịp hoàn hồn từ trong cuộc chiến chật vật đã ngạc nhiên phát hiện ra đám chuột Long Nham không sợ chết kia đột nhiên tháo lui như nước thuỷ triều rút.
Phảng phất như tỉnh lại từ trong giấc mộng, bọn chúng vứt lại thi thể của đồng loại sau đó rít gào rút lui.
“Chuyện gì xảy ra…”.
Tất cả đệ tử thư viện đều mang vẻ mặt khó hiểu.
Kỳ lạ?
Trong mắt Liễu Vân Yên thoáng vẻ nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì vẫn thu kiếm vào vỏ, trầm giọng nói: “Kiểm đếm thương vong, ngoài ra không được lơ là, đám yêu thú này bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại”.
Tất cả mọi người như trút bỏ được gánh nặng, trong doanh địa vang lên từng hồi tiếng kêu đau.
“Bạch Vân, đám này đều là do ngươi giết sao?”
“Lợi hại quá đi…”.
“Ông trời ơi, mười tám con chuột Long Nham, đều là một kiếm đâm trung mi tâm!”
Chốc lát sau, trong doanh địa bỗng vang lên một hồi tiếng hô kinh ngạc, tất cả mọi người vây xung quanh Bạch Vân, nhìn đống thi thể ngổn ngang trên đất, ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Đầu mày Liễu Vân Yên khẽ nhíu, từ từ bước qua.
Gương mặt Bạch Vân khẽ ửng đỏ, vội vàng phất tay nói: “Không phải đâu, là Lâm Nhất, những con chuột này đều là do Lâm đại ca giết. Hơn nữa, huynh ấy nói đám yêu thú này là do có người đứng sau thao túng. Bây giờ người đứng sau thao túng kia chắc chắn đã bị Lâm đại ca đánh bại rồi, nếu không thì chuột Long Nham chắc chắn sẽ không rút lui”.
Trong giọng điệu lời nói của thiếu nữ có vẻ rất phấn khích.
Làm được rồi, Lâm đại ca thực sự làm được rồi.
“Lâm Nhất?”
Trong đáy mắt của tất cả mọi người bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên hết sức, bọn họ không dám tin.
“Nha đầu chết tiệt, ta nói đầu óc ngươi có bệnh à?”
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Lục Tư Âm vẻ mặt hằm hằm tức giận đi qua, lạnh lùng nói: “Nha đầu chết tiệt này, nói nhăng nói cuội cái gì đó, một kiếm nô có thể giết được nhiều chuột Long Nham thế này? Yêu thú này rõ ràng là do chúng ta vất vả đánh lui, ngươi lại nói là công lao của tên vô dụng kia, ngươi muốn chết à?”
Đệ tử của thư viện Thiên Phủ nghe vậy liền tỉnh táo lại, thầm gật đầu tán thành. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Vân cũng có chút kỳ lạ.
Yêu thú này là do bọn họ chật vật mãi mới giết được, thậm chí còn tử thương không nhẹ.
Bạch Vân lại nói là công lao của Lâm Nhất, không khỏi nực cười quá đi.
“Ta không nói dối, chắc chắn là Lâm đại ca làm, trước khi đi huynh ấy đã hứa với ta như vậy!”
Thiếu nữ mặt đỏ ửng đối diện với lời chỉ trích của Lục Tư Âm, nhưng vẫn cố gắng dốc hết can đảm nói.
“Nói nhăng nói cuội! Kiếm nô kia chắc chắn là bỏ trốn rồi, ngươi còn dám nhắc đến tên vô dụng ấy một câu, có tin ta tát chết ngươi không!”
Lục Tư Âm khí thế hung hãn bước qua, sắc mặt âm u đáng sợ.
Phảng phất như tỉnh lại từ trong giấc mộng, bọn chúng vứt lại thi thể của đồng loại sau đó rít gào rút lui.
“Chuyện gì xảy ra…”.
Tất cả đệ tử thư viện đều mang vẻ mặt khó hiểu.
Kỳ lạ?
Trong mắt Liễu Vân Yên thoáng vẻ nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì vẫn thu kiếm vào vỏ, trầm giọng nói: “Kiểm đếm thương vong, ngoài ra không được lơ là, đám yêu thú này bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại”.
Tất cả mọi người như trút bỏ được gánh nặng, trong doanh địa vang lên từng hồi tiếng kêu đau.
“Bạch Vân, đám này đều là do ngươi giết sao?”
“Lợi hại quá đi…”.
“Ông trời ơi, mười tám con chuột Long Nham, đều là một kiếm đâm trung mi tâm!”
Chốc lát sau, trong doanh địa bỗng vang lên một hồi tiếng hô kinh ngạc, tất cả mọi người vây xung quanh Bạch Vân, nhìn đống thi thể ngổn ngang trên đất, ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Đầu mày Liễu Vân Yên khẽ nhíu, từ từ bước qua.
Gương mặt Bạch Vân khẽ ửng đỏ, vội vàng phất tay nói: “Không phải đâu, là Lâm Nhất, những con chuột này đều là do Lâm đại ca giết. Hơn nữa, huynh ấy nói đám yêu thú này là do có người đứng sau thao túng. Bây giờ người đứng sau thao túng kia chắc chắn đã bị Lâm đại ca đánh bại rồi, nếu không thì chuột Long Nham chắc chắn sẽ không rút lui”.
Trong giọng điệu lời nói của thiếu nữ có vẻ rất phấn khích.
Làm được rồi, Lâm đại ca thực sự làm được rồi.
“Lâm Nhất?”
Trong đáy mắt của tất cả mọi người bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên hết sức, bọn họ không dám tin.
“Nha đầu chết tiệt, ta nói đầu óc ngươi có bệnh à?”
Đúng vào lúc này, chỉ thấy Lục Tư Âm vẻ mặt hằm hằm tức giận đi qua, lạnh lùng nói: “Nha đầu chết tiệt này, nói nhăng nói cuội cái gì đó, một kiếm nô có thể giết được nhiều chuột Long Nham thế này? Yêu thú này rõ ràng là do chúng ta vất vả đánh lui, ngươi lại nói là công lao của tên vô dụng kia, ngươi muốn chết à?”
Đệ tử của thư viện Thiên Phủ nghe vậy liền tỉnh táo lại, thầm gật đầu tán thành. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Vân cũng có chút kỳ lạ.
Yêu thú này là do bọn họ chật vật mãi mới giết được, thậm chí còn tử thương không nhẹ.
Bạch Vân lại nói là công lao của Lâm Nhất, không khỏi nực cười quá đi.
“Ta không nói dối, chắc chắn là Lâm đại ca làm, trước khi đi huynh ấy đã hứa với ta như vậy!”
Thiếu nữ mặt đỏ ửng đối diện với lời chỉ trích của Lục Tư Âm, nhưng vẫn cố gắng dốc hết can đảm nói.
“Nói nhăng nói cuội! Kiếm nô kia chắc chắn là bỏ trốn rồi, ngươi còn dám nhắc đến tên vô dụng ấy một câu, có tin ta tát chết ngươi không!”
Lục Tư Âm khí thế hung hãn bước qua, sắc mặt âm u đáng sợ.