Sau khi vào chỗ ngồi, hắn nói cảm ơn.
Nếu không có tiếng đàn cuối cùng của ông lão béo, có lẽ hắn sẽ không thể lĩnh ngộ được nhát kiếm thứ mười này.
Một khi bỏ lỡ tia linh quang lướt nhanh như chớp kia, cả đời này chắc chắn không thể lĩnh ngộ Thiên Phá Vân, kỳ ngộ như vậy chỉ có một lần.
Bỏ lỡ sẽ chỉ là bỏ lỡ.
Ông lão lạnh nhạt gật đầu, tỏ ra không hứng thú lắm.
“Tiền bối bảo mình ở đây ngắm hoa đã mười năm, nhưng hình như ta chưa nhìn thấy cây hoa nào trên hòn đảo này?”
Vừa nghĩ tới chuyện này, Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Đã chém rồi”.
“Tại sao ạ?”
Lâm Nhất hết sức ngạc nhiên.
Ông lão béo bưng tách trà, thản nhiên đáp: “Như ngươi đã nói, hoa càng lâu năm càng đẹp, người càng lớn tuổi càng xấu, ta nhìn chán rồi nên chém thôi”.
Lời nói rất hời hợt, nhưng Lâm Nhất lại cảm thấy chấn động.
Cái gọi là ngắm hoa nhất định không phải ngắm hoa thật sự, ông lão ở đây mười năm chắc chắn là để ngộ kiếm.
Ngộ kiếm mười năm, nhưng lại chém mất bằng một nhát kiếm, điều này có nghĩa là ông lão béo cảm thấy mười năm ngộ kiếm là một sai lầm.
Nhưng dù sai thật thì cũng là công sức mười năm, nói chém liền chém thực sự khiến người ta kinh ngạc.
“Tiền bối có hối hận không?”
“Ha ha, ngươi giết người còn không hối hận, lão phu chém một đoá hoa thì cần gì phải hối hận?”
Ông lão béo đặt tách trà xuống, cười ung dung: “Ngươi đừng quan tâm lão phu, lo nghĩ cho bản thân mình đi. Biến mất khỏi vách Sám Hối ba ngày coi như chạy trốn, đây là tội chết. Nếu ngươi không thể về trước khi trời sáng sẽ chỉ có một con đường chết, Tiểu Mai Tử không cứu được ngươi đâu”.
Lâm Nhất biến sắc, ngoảnh đầu lại nhìn.
Ngọn núi trơ trọi xuyên thủng tầng mây, không biết trên tầng mây còn cao bao nhiêu nữa.
Lúc trước hắn chỉ tìm cách xuống chứ không tìm cách để đi lên.
Ông lão béo cười như không cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hài hước.
Không thể về trước khi trời sáng sẽ là tội chết?
Lâm Nhất nhìn vách núi cao vạn trượng, khẽ nhíu mày.
Hắn đã đoán ra thân phận của ông lão béo này, nhưng không ngờ ông ta lại quái gở như vậy.
Rõ ràng ông ta đã giúp hắn lĩnh ngộ nhát kiếm thứ mười, còn mang đến cho hắn xui xẻo.
“Nghe đồn Các chủ của Lăng Tiêu Kiếm Các có hành tung bí ẩn, bản tính lạnh lùng, vui giận thất thường, hôm nay xem ra tin đồn không hề giả”.
Lâm Nhất nhìn ông lão béo, trầm giọng nói.
Không sai, ông lão béo này chính là Kiếm Huyền Hà, Các chủ Kiếm Các.
Ngoài ông ta ra, không ai dám hành động tuỳ tiện như thế cả, mọi tin đồn về ông ta đều trùng khớp.
Ông lão béo không xác nhận, chỉ hờ hững bảo: “Đừng lề mề nữa, lo mà tìm cách đi lên đi, tiểu tử sát nhân bất hối. Ta báo trước cho ngươi biết, nếu để bị phát hiện chạy trốn, Tiểu Mai Tử sẽ không bảo vệ được ngươi”.
Nếu không có tiếng đàn cuối cùng của ông lão béo, có lẽ hắn sẽ không thể lĩnh ngộ được nhát kiếm thứ mười này.
Một khi bỏ lỡ tia linh quang lướt nhanh như chớp kia, cả đời này chắc chắn không thể lĩnh ngộ Thiên Phá Vân, kỳ ngộ như vậy chỉ có một lần.
Bỏ lỡ sẽ chỉ là bỏ lỡ.
Ông lão lạnh nhạt gật đầu, tỏ ra không hứng thú lắm.
“Tiền bối bảo mình ở đây ngắm hoa đã mười năm, nhưng hình như ta chưa nhìn thấy cây hoa nào trên hòn đảo này?”
Vừa nghĩ tới chuyện này, Lâm Nhất tò mò hỏi.
“Đã chém rồi”.
“Tại sao ạ?”
Lâm Nhất hết sức ngạc nhiên.
Ông lão béo bưng tách trà, thản nhiên đáp: “Như ngươi đã nói, hoa càng lâu năm càng đẹp, người càng lớn tuổi càng xấu, ta nhìn chán rồi nên chém thôi”.
Lời nói rất hời hợt, nhưng Lâm Nhất lại cảm thấy chấn động.
Cái gọi là ngắm hoa nhất định không phải ngắm hoa thật sự, ông lão ở đây mười năm chắc chắn là để ngộ kiếm.
Ngộ kiếm mười năm, nhưng lại chém mất bằng một nhát kiếm, điều này có nghĩa là ông lão béo cảm thấy mười năm ngộ kiếm là một sai lầm.
Nhưng dù sai thật thì cũng là công sức mười năm, nói chém liền chém thực sự khiến người ta kinh ngạc.
“Tiền bối có hối hận không?”
“Ha ha, ngươi giết người còn không hối hận, lão phu chém một đoá hoa thì cần gì phải hối hận?”
Ông lão béo đặt tách trà xuống, cười ung dung: “Ngươi đừng quan tâm lão phu, lo nghĩ cho bản thân mình đi. Biến mất khỏi vách Sám Hối ba ngày coi như chạy trốn, đây là tội chết. Nếu ngươi không thể về trước khi trời sáng sẽ chỉ có một con đường chết, Tiểu Mai Tử không cứu được ngươi đâu”.
Lâm Nhất biến sắc, ngoảnh đầu lại nhìn.
Ngọn núi trơ trọi xuyên thủng tầng mây, không biết trên tầng mây còn cao bao nhiêu nữa.
Lúc trước hắn chỉ tìm cách xuống chứ không tìm cách để đi lên.
Ông lão béo cười như không cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hài hước.
Không thể về trước khi trời sáng sẽ là tội chết?
Lâm Nhất nhìn vách núi cao vạn trượng, khẽ nhíu mày.
Hắn đã đoán ra thân phận của ông lão béo này, nhưng không ngờ ông ta lại quái gở như vậy.
Rõ ràng ông ta đã giúp hắn lĩnh ngộ nhát kiếm thứ mười, còn mang đến cho hắn xui xẻo.
“Nghe đồn Các chủ của Lăng Tiêu Kiếm Các có hành tung bí ẩn, bản tính lạnh lùng, vui giận thất thường, hôm nay xem ra tin đồn không hề giả”.
Lâm Nhất nhìn ông lão béo, trầm giọng nói.
Không sai, ông lão béo này chính là Kiếm Huyền Hà, Các chủ Kiếm Các.
Ngoài ông ta ra, không ai dám hành động tuỳ tiện như thế cả, mọi tin đồn về ông ta đều trùng khớp.
Ông lão béo không xác nhận, chỉ hờ hững bảo: “Đừng lề mề nữa, lo mà tìm cách đi lên đi, tiểu tử sát nhân bất hối. Ta báo trước cho ngươi biết, nếu để bị phát hiện chạy trốn, Tiểu Mai Tử sẽ không bảo vệ được ngươi”.