*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao không thấy ba người La Chấn đâu thế?”, Lâm Nhất hỏi.
“Họ trốn lâu rồi, có người bí mật tố giác ba người họ có quan hệ thân thiết với ngươi, tay sai của ba Chiến giới đang tìm họ ở khắp nơi đấy”, Trần Tầm không để tâm lắm, bâng quơ đáp.
Lũ khốn đó!
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, trong mắt lập tức thoáng hiện sát ý.
Thấy vậy, Trần Tầm nhẹ giọng bảo: “Ngươi đừng quá lo lắng, dù sao họ cũng là nhân tài kiệt xuất trên bảng Thông Thiên, cũng nhận được tạo hoá trong bảo điện Thương Long. Mấy ngày nay thực lực càng ngày càng tăng, những tên tay sai tầm thường ấy chưa phải là đối thủ của họ đâu”.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, như vậy rất tốt.
“Ngươi muốn đi thành Tứ Tượng à? Ta khuyên ngươi đừng đi, đó là một cái bẫy chết, ba giới tử đã sai người bố trí riêng cho ngươi đấy. Họ nhất quyết muốn... bắt được ngươi và vị Tuyết mỹ nhân này”, Trần Tầm nhìn Lâm Nhất, chậm rãi nói.
“Bẫy chết?”
Lâm Nhất lạnh lùng đáp lời: “Rốt cuộc là bẫy chết của ai vẫn chưa chắc chắn được đâu!”
Trong lòng hắn tích tụ phẫn nộ, đám người này thật quá đáng, hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của Lâm Nhất.
Bố trí bẫy chết cho mình?
Cứ chờ xem!
Trần Tầm ngây người, hơi ngạc nhiên trước những lời của Lâm Nhất. Thiếu niên này để lộ vẻ tức giận ít khi thấy trên mặt, trông cũng hơi đáng sợ.
Hắn ta nhìn bóng lưng đối phương đi xa, thiếu niên mặc đồ xanh, đeo hộp đựng kiếm, dần dần đi xa trong màn cát vàng cùng với ngựa Huyết Long, hắn đi rất chậm nhưng không hề do dự chút nào.
Sắp trở trời rồi!
Hắn ta mơ hồ cảm nhận được sẽ có một cơn bão tố sắp kéo đến, có lẽ ba giới tử vẫn chưa rõ mình đã đánh thức một con quái vật như thế nào.
Gió thổi báo giông bão sắp đến, mây đen dày đặc phủ kín khắp bầu trời.
Trên cao nguyên Hoàng Sa âm trầm, một bầu không khí nào đó bị đè nén đến cực hạn, mạch nước ngầm điên cuồng phun trào, không ai biết đến khi nó dâng trào sẽ biến thành cơn bão kinh khủng khiếp đến nhường nào.
Biên giới thành Tứ Tượng nối liền với cao nguyên Hoàng Sa vốn là một giao lộ.
Qua khỏi giao lộ, đi khoảng nửa ngày sẽ đến thành Tứ Tượng, nơi đóng quân của một số tông phái siêu cấp.
Nơi đó an toàn tuyệt đối, linh khí dồi dào, tất cả nhân tài kiệt xuất đến từ bốn khu vực lớn đều hội tụ tại đây. Có người chuẩn bị cho cuộc chiến sau cùng, có người nhân cơ hội này để trao đổi kỳ ngộ và truyền thừa với nhau, đề cao thực lực trong khoảng thời gian cuối cùng ở con đường thông thiên này.
Bất luận là muốn liều một phen ở cuối thiên lộ hay cứ thế mà dừng lại, lặng lẽ chờ đợi cuộc tranh tài vạn giới kết thúc, thành Tứ Tượng cũng là một toà thành trì mà mọi người phải đến.
Nhưng hiện tại lối vào này đã bị phong bế ngăn chặn, tại lối vào có một thánh đàn cao hàng trăm trượng, đằng sau thánh đàn là một pho tượng khổng lồ cao mấy trăm trượng toát ra khí chất thần thánh vô biên.
Đây là năng lực của Chiến giới, đây là thủ đoạn của họ, dùng thánh đàn để phong toả không gian này. Không có sự cho phép của họ, không người nào được phép tiến vào thành Tứ Tượng, bá đạo và ngang ngược như thế.
Có rất nhiều người đang tập trung trước thánh đàn, họ đã bị mắc kẹt ở cao nguyên Hoàng Sa một thời gian rất dài, trên mặt sớm đã viết đầy chữ phẫn nộ và nhẫn nhịn.
Cao nguyên Hoàng Sa có linh khí mỏng manh, hoàn cảnh ác liệt, ở lại đây chẳng những không có lợi mà còn có nguy hiểm đến tính mạng.
“Sao không thấy ba người La Chấn đâu thế?”, Lâm Nhất hỏi.
“Họ trốn lâu rồi, có người bí mật tố giác ba người họ có quan hệ thân thiết với ngươi, tay sai của ba Chiến giới đang tìm họ ở khắp nơi đấy”, Trần Tầm không để tâm lắm, bâng quơ đáp.
Lũ khốn đó!
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, trong mắt lập tức thoáng hiện sát ý.
Thấy vậy, Trần Tầm nhẹ giọng bảo: “Ngươi đừng quá lo lắng, dù sao họ cũng là nhân tài kiệt xuất trên bảng Thông Thiên, cũng nhận được tạo hoá trong bảo điện Thương Long. Mấy ngày nay thực lực càng ngày càng tăng, những tên tay sai tầm thường ấy chưa phải là đối thủ của họ đâu”.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, như vậy rất tốt.
“Ngươi muốn đi thành Tứ Tượng à? Ta khuyên ngươi đừng đi, đó là một cái bẫy chết, ba giới tử đã sai người bố trí riêng cho ngươi đấy. Họ nhất quyết muốn... bắt được ngươi và vị Tuyết mỹ nhân này”, Trần Tầm nhìn Lâm Nhất, chậm rãi nói.
“Bẫy chết?”
Lâm Nhất lạnh lùng đáp lời: “Rốt cuộc là bẫy chết của ai vẫn chưa chắc chắn được đâu!”
Trong lòng hắn tích tụ phẫn nộ, đám người này thật quá đáng, hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của Lâm Nhất.
Bố trí bẫy chết cho mình?
Cứ chờ xem!
Trần Tầm ngây người, hơi ngạc nhiên trước những lời của Lâm Nhất. Thiếu niên này để lộ vẻ tức giận ít khi thấy trên mặt, trông cũng hơi đáng sợ.
Hắn ta nhìn bóng lưng đối phương đi xa, thiếu niên mặc đồ xanh, đeo hộp đựng kiếm, dần dần đi xa trong màn cát vàng cùng với ngựa Huyết Long, hắn đi rất chậm nhưng không hề do dự chút nào.
Sắp trở trời rồi!
Hắn ta mơ hồ cảm nhận được sẽ có một cơn bão tố sắp kéo đến, có lẽ ba giới tử vẫn chưa rõ mình đã đánh thức một con quái vật như thế nào.
Gió thổi báo giông bão sắp đến, mây đen dày đặc phủ kín khắp bầu trời.
Trên cao nguyên Hoàng Sa âm trầm, một bầu không khí nào đó bị đè nén đến cực hạn, mạch nước ngầm điên cuồng phun trào, không ai biết đến khi nó dâng trào sẽ biến thành cơn bão kinh khủng khiếp đến nhường nào.
Biên giới thành Tứ Tượng nối liền với cao nguyên Hoàng Sa vốn là một giao lộ.
Qua khỏi giao lộ, đi khoảng nửa ngày sẽ đến thành Tứ Tượng, nơi đóng quân của một số tông phái siêu cấp.
Nơi đó an toàn tuyệt đối, linh khí dồi dào, tất cả nhân tài kiệt xuất đến từ bốn khu vực lớn đều hội tụ tại đây. Có người chuẩn bị cho cuộc chiến sau cùng, có người nhân cơ hội này để trao đổi kỳ ngộ và truyền thừa với nhau, đề cao thực lực trong khoảng thời gian cuối cùng ở con đường thông thiên này.
Bất luận là muốn liều một phen ở cuối thiên lộ hay cứ thế mà dừng lại, lặng lẽ chờ đợi cuộc tranh tài vạn giới kết thúc, thành Tứ Tượng cũng là một toà thành trì mà mọi người phải đến.
Nhưng hiện tại lối vào này đã bị phong bế ngăn chặn, tại lối vào có một thánh đàn cao hàng trăm trượng, đằng sau thánh đàn là một pho tượng khổng lồ cao mấy trăm trượng toát ra khí chất thần thánh vô biên.
Đây là năng lực của Chiến giới, đây là thủ đoạn của họ, dùng thánh đàn để phong toả không gian này. Không có sự cho phép của họ, không người nào được phép tiến vào thành Tứ Tượng, bá đạo và ngang ngược như thế.
Có rất nhiều người đang tập trung trước thánh đàn, họ đã bị mắc kẹt ở cao nguyên Hoàng Sa một thời gian rất dài, trên mặt sớm đã viết đầy chữ phẫn nộ và nhẫn nhịn.
Cao nguyên Hoàng Sa có linh khí mỏng manh, hoàn cảnh ác liệt, ở lại đây chẳng những không có lợi mà còn có nguy hiểm đến tính mạng.