Cao tăng Phật môn dùng tấm lòng đại từ đại bi trấn áp sát ý ngút trời, ta dùng kiếm ý Tiên Thiên hóa giải sát ý vô biên có gì không thể.
Có thể đoán được sự thay thế này tất nhiên sẽ rất khó, nhưng thử một phen thì đã sao?
Trong thư viện Thiên Phủ không ai tu luyện thành công cũng không phải không có lý, bọn họ chưa chắc có thể nghĩ tới chuyện dùng kiếm ý hóa giải. Mặt khác, dù có nghĩ đến, bản thân họ cũng chưa chắc có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên.
Người nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên trong thành U Châu vô cùng hiếm hoi. Số ít người này đều ở trong lầu Tàn Kiếm và Huyền Dương Điện, không thể nắm trong tay Thất Sát Quyền.
Nếu có ai có thể luyện được Thất Sát Quyền, ngoại trừ ta thì không thể nghĩ ra được người thứ hai.
Lâm Nhất không vội tu luyện Thất Sát Ấn, mà nhắm mắt suy nghĩ, cân nhắc xem làm sao dùng kiếm ý Tiên Thiên trấn áp sát ý vô thượng này.
Kiếm ý Tiên Thiên, kỳ ảo trong vắt như hoa sen không vương bụi trần…
Hắn tinh tế cảm ngộ, không ngừng dung hòa kiếm ý Tiên Thiên của mình và Phật Môn Thất Sát Ấn với nhau.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng cong lên thành nụ cười, đã có manh mối.
Mặc dù hắn không hiểu Phật lý, nhưng hắn một lòng hướng kiếm quyết tiến không lùi, chưa bao giờ chần chừ lưỡng lự. Thất Sát Quyền đã lựa chọn hắn chứ không phải hắn lựa chọn Thất Sát Quyền. E rằng cái nó xem trọng cũng là tấm lòng hướng kiếm của mình.
Nếu không thì hắn so với những người khác cũng không có ưu thế gì hơn.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Nhất bắt đầu chuyên tâm tu luyện Phật Môn Thất Sát Ấn. Hắn vốn có ngộ tính hơn người, vượt xa những người khác, Thất Sát Ấn trong ngọc giản lại được chú giải khá hoàn chỉnh.
Hắn tu luyện vô cùng thuận lợi, càng đi sâu vào tu luyện, sát ý vô cùng tận cuồn cuộn không dứt, hội tụ trong đầu. Chỉ thoáng chốc, sát niệm dâng lên trong lòng, một luồng sát ý không thể khống chế lan tràn ra ngoài.
Đó là một luồng sát khí khủng khiếp đáng sợ, mênh mông như biển, dường như không có giới hạn.
Cảnh giới hiện nay của Lâm Nhất không thể chống lại được.
Đến rồi!
Lâm Nhất gặp biến không loạn, vừa không hoảng loạn vừa không để luồng sát khí này tàn phá bừa bãi.
Keng!
Hắn khẽ động tâm niệm, kiếm ý Tiên Thiên trên người đột nhiên phóng ra, một đóa hoa Tử Diên lặng lẽ nở rộ trên đất bằng.
Trong nháy mắt, hai luồng khí chất hoàn toàn khác nhau dung hòa trên người Lâm Nhất, một loại là sát ý ngút trời, một loại là kiếm ý Tiên Thiên kỳ ảo trong vắt. Hai luồng ý cảnh hoàn toàn khác nhau đối chọi gay gắt, không bên nào nhường bên nào.
Lâm Nhất lại hiểu rõ, cuối cùng sự đối chọi này chắc chắn sẽ làm thân xác mình bị thương.
Mục đích của hắn là hóa giải chứ không phải trấn áp luồng sát ý này, hắn khống chế kiếm ý Tiên Thiên lan ra từng chút một, dung hòa với sát ý đáng sợ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sát ý ngút trời và kiếm ý Tiên Thiên của hắn không ngừng dung hợp với nhau.
Có thể đoán được sự thay thế này tất nhiên sẽ rất khó, nhưng thử một phen thì đã sao?
Trong thư viện Thiên Phủ không ai tu luyện thành công cũng không phải không có lý, bọn họ chưa chắc có thể nghĩ tới chuyện dùng kiếm ý hóa giải. Mặt khác, dù có nghĩ đến, bản thân họ cũng chưa chắc có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên.
Người nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên trong thành U Châu vô cùng hiếm hoi. Số ít người này đều ở trong lầu Tàn Kiếm và Huyền Dương Điện, không thể nắm trong tay Thất Sát Quyền.
Nếu có ai có thể luyện được Thất Sát Quyền, ngoại trừ ta thì không thể nghĩ ra được người thứ hai.
Lâm Nhất không vội tu luyện Thất Sát Ấn, mà nhắm mắt suy nghĩ, cân nhắc xem làm sao dùng kiếm ý Tiên Thiên trấn áp sát ý vô thượng này.
Kiếm ý Tiên Thiên, kỳ ảo trong vắt như hoa sen không vương bụi trần…
Hắn tinh tế cảm ngộ, không ngừng dung hòa kiếm ý Tiên Thiên của mình và Phật Môn Thất Sát Ấn với nhau.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng cong lên thành nụ cười, đã có manh mối.
Mặc dù hắn không hiểu Phật lý, nhưng hắn một lòng hướng kiếm quyết tiến không lùi, chưa bao giờ chần chừ lưỡng lự. Thất Sát Quyền đã lựa chọn hắn chứ không phải hắn lựa chọn Thất Sát Quyền. E rằng cái nó xem trọng cũng là tấm lòng hướng kiếm của mình.
Nếu không thì hắn so với những người khác cũng không có ưu thế gì hơn.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Nhất bắt đầu chuyên tâm tu luyện Phật Môn Thất Sát Ấn. Hắn vốn có ngộ tính hơn người, vượt xa những người khác, Thất Sát Ấn trong ngọc giản lại được chú giải khá hoàn chỉnh.
Hắn tu luyện vô cùng thuận lợi, càng đi sâu vào tu luyện, sát ý vô cùng tận cuồn cuộn không dứt, hội tụ trong đầu. Chỉ thoáng chốc, sát niệm dâng lên trong lòng, một luồng sát ý không thể khống chế lan tràn ra ngoài.
Đó là một luồng sát khí khủng khiếp đáng sợ, mênh mông như biển, dường như không có giới hạn.
Cảnh giới hiện nay của Lâm Nhất không thể chống lại được.
Đến rồi!
Lâm Nhất gặp biến không loạn, vừa không hoảng loạn vừa không để luồng sát khí này tàn phá bừa bãi.
Keng!
Hắn khẽ động tâm niệm, kiếm ý Tiên Thiên trên người đột nhiên phóng ra, một đóa hoa Tử Diên lặng lẽ nở rộ trên đất bằng.
Trong nháy mắt, hai luồng khí chất hoàn toàn khác nhau dung hòa trên người Lâm Nhất, một loại là sát ý ngút trời, một loại là kiếm ý Tiên Thiên kỳ ảo trong vắt. Hai luồng ý cảnh hoàn toàn khác nhau đối chọi gay gắt, không bên nào nhường bên nào.
Lâm Nhất lại hiểu rõ, cuối cùng sự đối chọi này chắc chắn sẽ làm thân xác mình bị thương.
Mục đích của hắn là hóa giải chứ không phải trấn áp luồng sát ý này, hắn khống chế kiếm ý Tiên Thiên lan ra từng chút một, dung hòa với sát ý đáng sợ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sát ý ngút trời và kiếm ý Tiên Thiên của hắn không ngừng dung hợp với nhau.