Dương Liệt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Lời nói của hắn ta không quá sắc bén, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra hắn ta không xem trọng Bạch Lê Hiên. Đối thủ của Dương Liệt hắn ta chỉ có thể là Khương Tử Diệp trong Nam Hoa Thất Anh!
“Không ngờ giữa các hạ và sư tỷ của ta còn có chuyện này. Vậy thì nên chấm dứt ở đây đi, chỉ cần thua trong tay ta là được, đừng có ý đồ gì với sư tỷ của ta nữa, có lẽ ngay cả tư cách tiến vào bảng mười mà ngươi cũng không có ấy chứ”.
Bạch Lê Hiên mặc áo bào trắng, vóc người thon dài, nho nhã anh tuấn, nền tảng Thánh thể khiến hắn ta trông rất có khí phách, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Lời nói của hắn ta rất tuỳ ý, nói chuyện cũng không hề vòng vo. Ta đến đây là để dùng kiếm trong tay đánh bại ngươi!
Hai người đứng đối diện nhau, còn chưa giao chiến mà xung quanh đã đầy mùi thuốc súng, trận chiến giữa người cũ và người mới thế này luôn khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lời nói thờ ơ của Bạch Lê Hiên thành công khơi gợi ý chí chiến đấu của Dương Liệt, hắn ta cười khẩy: “Vậy thì ra tay đi, để ra xem thử ngươi có gì mà ngông cuồng như thế!”
Trong lúc nói chuyện, uy thế trên người Dương Liệt không ngừng dâng lên. Sau khi nói xong câu này, khí thế trên người hắn ta lập tức biến thành ngọn lửa vô biên, muốn đốt sạch bát hoang, coi trời bằng vung.
Ầm!
Kinh lôi vang vọng, Bạch Lê Hiên xuất kiếm, không nhìn thấy kiếm quang, chỉ có thể nhìn thấy điện mang nhỏ dài và cô đọng thoáng lướt qua rồi biến mất.
“Cút đi!”
Dương Liệt hét to, chân nguyên Hoả Diễm hào hùng như biến thành một tấm chắn, đẩy đòn tấn công của Bạch Lê Hiên đi.
Xẹt!
Kiếm quang nổ tung, tia lửa bắn tung toé, chiêu kiếm khí thế hung hăng của Bạch Lê Hiên bị dư chấn đánh bay ngược về. Nhưng hắn ta không hề hoảng hốt, hắn ta xoay người đâm ra một kiếm về phía ngực của đối thủ, bầu trời lập tức xuất hiện lôi vân.
Lôi vân nằm trong tầng mây dày nặng, kết hợp với sự áp đảo của Bạch Lê Hiên dưới mặt đất, tựa như có một con rồng đang di chuyển trong mây.
“Quả nhiên là thế”.
Trong mắt Lâm Nhất loé lên ánh sáng kỳ lạ, hắn đã đoán từ lâu là Bạch Lê Hiên nắm giữ ý chí Lôi Đình, hơn nữa còn đã dung hợp hoàn mỹ với kiếm ý của hắn, biến thành kiếm ý Lôi Đình hoàn toàn mới!
Sau khi rất nhiều thiên tài kiếm đạo của cổ vực Nam Hoa đạt tới kiếm ý Tiên Thiên, dưới tình huống mãi không thể thăng cấp lên kiếm ý Thông Linh, bọn họ sẽ thay đổi hướng tu luyện, không lãng phí thời gian để đột phá kiếm ý Thông Linh trong vô vọng nữa mà sẽ tìm một con đường khác.
Lời nói của hắn ta không quá sắc bén, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra hắn ta không xem trọng Bạch Lê Hiên. Đối thủ của Dương Liệt hắn ta chỉ có thể là Khương Tử Diệp trong Nam Hoa Thất Anh!
“Không ngờ giữa các hạ và sư tỷ của ta còn có chuyện này. Vậy thì nên chấm dứt ở đây đi, chỉ cần thua trong tay ta là được, đừng có ý đồ gì với sư tỷ của ta nữa, có lẽ ngay cả tư cách tiến vào bảng mười mà ngươi cũng không có ấy chứ”.
Bạch Lê Hiên mặc áo bào trắng, vóc người thon dài, nho nhã anh tuấn, nền tảng Thánh thể khiến hắn ta trông rất có khí phách, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Lời nói của hắn ta rất tuỳ ý, nói chuyện cũng không hề vòng vo. Ta đến đây là để dùng kiếm trong tay đánh bại ngươi!
Hai người đứng đối diện nhau, còn chưa giao chiến mà xung quanh đã đầy mùi thuốc súng, trận chiến giữa người cũ và người mới thế này luôn khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lời nói thờ ơ của Bạch Lê Hiên thành công khơi gợi ý chí chiến đấu của Dương Liệt, hắn ta cười khẩy: “Vậy thì ra tay đi, để ra xem thử ngươi có gì mà ngông cuồng như thế!”
Trong lúc nói chuyện, uy thế trên người Dương Liệt không ngừng dâng lên. Sau khi nói xong câu này, khí thế trên người hắn ta lập tức biến thành ngọn lửa vô biên, muốn đốt sạch bát hoang, coi trời bằng vung.
Ầm!
Kinh lôi vang vọng, Bạch Lê Hiên xuất kiếm, không nhìn thấy kiếm quang, chỉ có thể nhìn thấy điện mang nhỏ dài và cô đọng thoáng lướt qua rồi biến mất.
“Cút đi!”
Dương Liệt hét to, chân nguyên Hoả Diễm hào hùng như biến thành một tấm chắn, đẩy đòn tấn công của Bạch Lê Hiên đi.
Xẹt!
Kiếm quang nổ tung, tia lửa bắn tung toé, chiêu kiếm khí thế hung hăng của Bạch Lê Hiên bị dư chấn đánh bay ngược về. Nhưng hắn ta không hề hoảng hốt, hắn ta xoay người đâm ra một kiếm về phía ngực của đối thủ, bầu trời lập tức xuất hiện lôi vân.
Lôi vân nằm trong tầng mây dày nặng, kết hợp với sự áp đảo của Bạch Lê Hiên dưới mặt đất, tựa như có một con rồng đang di chuyển trong mây.
“Quả nhiên là thế”.
Trong mắt Lâm Nhất loé lên ánh sáng kỳ lạ, hắn đã đoán từ lâu là Bạch Lê Hiên nắm giữ ý chí Lôi Đình, hơn nữa còn đã dung hợp hoàn mỹ với kiếm ý của hắn, biến thành kiếm ý Lôi Đình hoàn toàn mới!
Sau khi rất nhiều thiên tài kiếm đạo của cổ vực Nam Hoa đạt tới kiếm ý Tiên Thiên, dưới tình huống mãi không thể thăng cấp lên kiếm ý Thông Linh, bọn họ sẽ thay đổi hướng tu luyện, không lãng phí thời gian để đột phá kiếm ý Thông Linh trong vô vọng nữa mà sẽ tìm một con đường khác.