Trong nháy mắt, Lâm Nhất ở giữa không trung giơ tay lên, vô số lôi long tím ánh kim đang lao xuống đều bị chôn vùi.
“Kiếm ý Thông Thiên… Đúng thật là kiếm ý Thông Thiên!”
“Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào?”
Đám người La Chấn và Tần Lâm vô cùng chấn động.
Dù hắn ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra con át chủ bài cuối cùng trong tay Lâm Nhất lại là kiếm ý Thông Thiên!
“Đáng sợ như thế ư?”
Những người ở ngoài quảng trường đều há hốc mồm, trong mắt tràn đầy khó tin.
Quá kinh khủng!
Sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa tưởng tượng của mọi người, khiến người ta rùng mình, toàn thân run rẩy. Trước đó Lâm Nhất đã tung sát chiêu phá liên tiếp hai loại võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, mất hết khí thế, thậm chí tiêu hao rất nhiều chân nguyên.
Thuộc loại thấp trong những cái thấp, lúc này đối mặt với thủ đoạn tuyệt sát của Mục Tu Hàn, dù mạnh như La Chấn thì mười cái mạng cũng không đủ sống.
Dù sao cũng là Mục Tu Hàn, mọi người đứng ở xa cũng có thể cảm nhận được rõ sự đáng sợ của Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà. E rằng đứng gần đó cũng không chịu được, lập tức thịt nát xương tan, bị chấn động ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Nhưng có thể trấn được sơn hà, không thể trấn được Lâm Nhất!
Khi kiếm ý Thông Thiên được thi triển, Lâm Nhất trở tay đã đánh tan những con lôi long tím ánh kim kia khiến người ta trố mắt đứng nhìn.
Cũng không thể trách mọi người kinh ngạc như vậy, kể cả phương đại thế tên là Côn Luân đó cũng chỉ Tinh Quân mới có thể nắm giữ kiếm ý Thông Thiên. Người chưa đột phá Tinh Quân mà đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên, không phải có thể miêu tả đơn giản bằng hai từ yêu nghiệt.
“Phá!”
Một chỉ đã mất đi những con lôi long kia bị Lâm Nhất đánh vỡ bằng một chưởng nhẹ nhàng.
“Kiếm ý Thông Thiên…”
Giữa không trung, cả ba người trong nhóm Mục Tu Hàn đều sững sờ, nét mặt gần như cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng, kiếm ý vô tận kia làm cho máu trong người họ sôi trào vì sợ hãi.
Bụp!
Lúc này sắc mặt của ba người đều trở nên trắng bệch, họ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Lâm Nhất. Đây là cảm giác trước đó chưa từng có, ý nghĩ không thể thắng dâng lên sâu trong lòng họ, đây là một tin tức cực kì nguy hiểm.
Sự tự tin mạnh mẽ trong lòng họ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, và một khi nó sụp đổ, dù cho thực lực mạnh đến đâu cũng rất khó phát huy toàn lực, nhất định sẽ chết.
“Chết tiệt… Chuyện này sao có thể?”
Vũ Hạo Thiên đang đứng trên đạo đài không kìm được kinh ngạc thốt lên, lúc này vẻ mặt đầy hả hê trước đó trông cực kì u ám.
Chiêu thức át chủ bài này của Lâm Nhất là một đòn nặng nề như sấm đối với hắn ta, đánh thẳng vào tận đáy lòng. Hắn ta cứ tưởng sau khi thực lực tăng lên, dựa vào Nguyệt Diệu Thần Quyền và món chí bảo kia hoàn toàn đủ để chiến thắng, thậm chí áp đảo đối phương.
Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thi triển kiếm ý Thông Thiên.
“Chết tiệt!”
“Kiếm ý Thông Thiên… Đúng thật là kiếm ý Thông Thiên!”
“Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào?”
Đám người La Chấn và Tần Lâm vô cùng chấn động.
Dù hắn ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra con át chủ bài cuối cùng trong tay Lâm Nhất lại là kiếm ý Thông Thiên!
“Đáng sợ như thế ư?”
Những người ở ngoài quảng trường đều há hốc mồm, trong mắt tràn đầy khó tin.
Quá kinh khủng!
Sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa tưởng tượng của mọi người, khiến người ta rùng mình, toàn thân run rẩy. Trước đó Lâm Nhất đã tung sát chiêu phá liên tiếp hai loại võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, mất hết khí thế, thậm chí tiêu hao rất nhiều chân nguyên.
Thuộc loại thấp trong những cái thấp, lúc này đối mặt với thủ đoạn tuyệt sát của Mục Tu Hàn, dù mạnh như La Chấn thì mười cái mạng cũng không đủ sống.
Dù sao cũng là Mục Tu Hàn, mọi người đứng ở xa cũng có thể cảm nhận được rõ sự đáng sợ của Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà. E rằng đứng gần đó cũng không chịu được, lập tức thịt nát xương tan, bị chấn động ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Nhưng có thể trấn được sơn hà, không thể trấn được Lâm Nhất!
Khi kiếm ý Thông Thiên được thi triển, Lâm Nhất trở tay đã đánh tan những con lôi long tím ánh kim kia khiến người ta trố mắt đứng nhìn.
Cũng không thể trách mọi người kinh ngạc như vậy, kể cả phương đại thế tên là Côn Luân đó cũng chỉ Tinh Quân mới có thể nắm giữ kiếm ý Thông Thiên. Người chưa đột phá Tinh Quân mà đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên, không phải có thể miêu tả đơn giản bằng hai từ yêu nghiệt.
“Phá!”
Một chỉ đã mất đi những con lôi long kia bị Lâm Nhất đánh vỡ bằng một chưởng nhẹ nhàng.
“Kiếm ý Thông Thiên…”
Giữa không trung, cả ba người trong nhóm Mục Tu Hàn đều sững sờ, nét mặt gần như cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng, kiếm ý vô tận kia làm cho máu trong người họ sôi trào vì sợ hãi.
Bụp!
Lúc này sắc mặt của ba người đều trở nên trắng bệch, họ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Lâm Nhất. Đây là cảm giác trước đó chưa từng có, ý nghĩ không thể thắng dâng lên sâu trong lòng họ, đây là một tin tức cực kì nguy hiểm.
Sự tự tin mạnh mẽ trong lòng họ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, và một khi nó sụp đổ, dù cho thực lực mạnh đến đâu cũng rất khó phát huy toàn lực, nhất định sẽ chết.
“Chết tiệt… Chuyện này sao có thể?”
Vũ Hạo Thiên đang đứng trên đạo đài không kìm được kinh ngạc thốt lên, lúc này vẻ mặt đầy hả hê trước đó trông cực kì u ám.
Chiêu thức át chủ bài này của Lâm Nhất là một đòn nặng nề như sấm đối với hắn ta, đánh thẳng vào tận đáy lòng. Hắn ta cứ tưởng sau khi thực lực tăng lên, dựa vào Nguyệt Diệu Thần Quyền và món chí bảo kia hoàn toàn đủ để chiến thắng, thậm chí áp đảo đối phương.
Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thi triển kiếm ý Thông Thiên.
“Chết tiệt!”