Kiếm quang đan chéo chằng chịt, Linh văn được cất giấu dưới mặt đất lần lượt bị chém vỡ.
Soạt!
Khi bầy hung thú đông nghịt như kiến sắp tới gần Lâm Nhất thì đột nhiên tản ra, hoá thành mực vương vãi trên đất.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, đứng xuống đất, thở mạnh một hơi: “Nguy hiểm thật”.
Hắn có hơi hấp tấp khi vào căn phòng bí mật này, phải cẩn thận hơn mới được.
Nếu không nhờ có hiểu biết về Thanh Huyền Bút Lục, lần này hắn chắc chắn sẽ chết trong vòng vây, không có một con đường sống.
Sau khi đợi nửa canh giờ và xác nhận không có nguy hiểm, Lâm Nhất mới tiếp tục thăm dò nơi này.
Trên vách tường có một dãy lỗ khảm, bên trong lỗ được khảm ngọc bội võ học.
Lâm Nhất đi thẳng tới, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ, tất cả đều là võ học thượng cổ còn khá nguyên vẹn, linh ấn chỉ mất chưa tới một nửa.
Có thể giảm bớt rất nhiều thời gian suy luận cho các trưởng lão. Sau khi có được, có lẽ các tiền bối Kiếm Các sẽ có thể suy luận ra công pháp và võ kỹ hoàn toàn mới trong vòng chưa đầy năm năm.
Nếu nộp số ngọc giản này cho tông môn, không chỉ có thể đổi được một lượng tài nguyên lớn, mà còn có thể làm tăng nội tình của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lâm Nhất không hề khách sáo thu hết vào túi trữ vật của mình.
Hắn quan sát xung quanh thì thấy được rất nhiều bình ngọc vỡ ở trong góc, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nếu không bị vỡ, mỗi bình ngọc ở đây đều là đan dược thượng cổ. Đối với Lâm Nhất, dù là đan dược cấp thấp nhất ở thời đại hoàng kim thì ở thời nay cũng là một món bảo vật vô giá.
“Đây là gì nhỉ?”
Hắn phát hiện ra một thứ kì lạ trong đống mảnh vỡ. Sau khi làm sạch bụi, thì ra đó là một bình hồ lô màu vàng đất lu mờ ảm đạm, nhưng sau khi phủi sạch bụi, hồ lô bóng loáng như ngọc, cầm rất nặng tay.
Lâm Nhất trầm ngâm mở nắp hồ lô ra.
Soạt!
Một luồng sắc bén vô tận trào ra, cuồn cuộn không dứt.
Lâm Nhất nhướng mày, vội vàng đóng nắp lại, khó giấu được vẻ mừng rỡ trong mắt.
“Hồ lô Tàng Kiếm!”
Hắn đã đọc thông tin về thứ này trong Võ Đạo Dị Văn Lục. Nó vừa có thể cất kiếm, vừa có thể dưỡng kiếm, là một món dị bảo tương đối quý hiếm. Nghe nói từng có cao nhân dùng hồ lô này để cất mười vạn thanh kiếm, hồ lô vừa mở ra liền có mười vạn thanh bảo kiếm sắc bén giáng xuống.
Nhưng không phải càng cất nhiều kiếm vào hồ lô thì càng tốt.
Mỗi chiếc hồ lô Tàng Kiếm khác nhau có những tác dụng kì diệu khác nhau, cần phải từ từ khám phá. Mặc dù mỗi chiếc hồ lô Tàng Kiếm có tác dụng kì diệu riêng, nhưng tác dụng dưỡng kiếm lại như nhau.
Chỉ cần có đủ linh ngọc, nó có thể tăng phẩm cấp bảo binh không giới hạn.
“Khi nào về phải tìm hiểu kĩ hơn mới được”.
Lâm Nhất kìm nén niềm vui sướng trong lòng, cẩn thận cất kĩ bảo bối.
Nói thật thì hắn cần phải cảm ơn Phong Dã, nếu không nhờ hắn ta yêu cầu đổi đường thì món dị bảo này đã không có duyên với hắn.
Soạt!
Khi bầy hung thú đông nghịt như kiến sắp tới gần Lâm Nhất thì đột nhiên tản ra, hoá thành mực vương vãi trên đất.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, đứng xuống đất, thở mạnh một hơi: “Nguy hiểm thật”.
Hắn có hơi hấp tấp khi vào căn phòng bí mật này, phải cẩn thận hơn mới được.
Nếu không nhờ có hiểu biết về Thanh Huyền Bút Lục, lần này hắn chắc chắn sẽ chết trong vòng vây, không có một con đường sống.
Sau khi đợi nửa canh giờ và xác nhận không có nguy hiểm, Lâm Nhất mới tiếp tục thăm dò nơi này.
Trên vách tường có một dãy lỗ khảm, bên trong lỗ được khảm ngọc bội võ học.
Lâm Nhất đi thẳng tới, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ, tất cả đều là võ học thượng cổ còn khá nguyên vẹn, linh ấn chỉ mất chưa tới một nửa.
Có thể giảm bớt rất nhiều thời gian suy luận cho các trưởng lão. Sau khi có được, có lẽ các tiền bối Kiếm Các sẽ có thể suy luận ra công pháp và võ kỹ hoàn toàn mới trong vòng chưa đầy năm năm.
Nếu nộp số ngọc giản này cho tông môn, không chỉ có thể đổi được một lượng tài nguyên lớn, mà còn có thể làm tăng nội tình của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lâm Nhất không hề khách sáo thu hết vào túi trữ vật của mình.
Hắn quan sát xung quanh thì thấy được rất nhiều bình ngọc vỡ ở trong góc, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nếu không bị vỡ, mỗi bình ngọc ở đây đều là đan dược thượng cổ. Đối với Lâm Nhất, dù là đan dược cấp thấp nhất ở thời đại hoàng kim thì ở thời nay cũng là một món bảo vật vô giá.
“Đây là gì nhỉ?”
Hắn phát hiện ra một thứ kì lạ trong đống mảnh vỡ. Sau khi làm sạch bụi, thì ra đó là một bình hồ lô màu vàng đất lu mờ ảm đạm, nhưng sau khi phủi sạch bụi, hồ lô bóng loáng như ngọc, cầm rất nặng tay.
Lâm Nhất trầm ngâm mở nắp hồ lô ra.
Soạt!
Một luồng sắc bén vô tận trào ra, cuồn cuộn không dứt.
Lâm Nhất nhướng mày, vội vàng đóng nắp lại, khó giấu được vẻ mừng rỡ trong mắt.
“Hồ lô Tàng Kiếm!”
Hắn đã đọc thông tin về thứ này trong Võ Đạo Dị Văn Lục. Nó vừa có thể cất kiếm, vừa có thể dưỡng kiếm, là một món dị bảo tương đối quý hiếm. Nghe nói từng có cao nhân dùng hồ lô này để cất mười vạn thanh kiếm, hồ lô vừa mở ra liền có mười vạn thanh bảo kiếm sắc bén giáng xuống.
Nhưng không phải càng cất nhiều kiếm vào hồ lô thì càng tốt.
Mỗi chiếc hồ lô Tàng Kiếm khác nhau có những tác dụng kì diệu khác nhau, cần phải từ từ khám phá. Mặc dù mỗi chiếc hồ lô Tàng Kiếm có tác dụng kì diệu riêng, nhưng tác dụng dưỡng kiếm lại như nhau.
Chỉ cần có đủ linh ngọc, nó có thể tăng phẩm cấp bảo binh không giới hạn.
“Khi nào về phải tìm hiểu kĩ hơn mới được”.
Lâm Nhất kìm nén niềm vui sướng trong lòng, cẩn thận cất kĩ bảo bối.
Nói thật thì hắn cần phải cảm ơn Phong Dã, nếu không nhờ hắn ta yêu cầu đổi đường thì món dị bảo này đã không có duyên với hắn.