Đúng là tiêu chí đại thành của Kim Cang Quyền.
Khi hắn ta đến bên cạnh Chương Diệp, một đấm vung ra từ tay phải đã có hào quang màu vàng tràn ra.
Thoạt nhìn giống như một ngọn lửa đang rực cháy.
Chương Diệp vẫn không hề nhúc nhích, tay phải dùng lòng bàn tay làm đao, cánh tay làm lưỡi, ngăn ở trước ngực.
Keng!
Kim Cương Chi Nộ của Phùng Đạo Vũ nện mạnh vào tay Chương Diệp, phát ra âm thanh trầm đục tựa như đồng thau va vào nhau.
Hắn ta có cảm giác như mình vừa đánh vào một pho tượng, thế nhưng đối phương lại không hề lay động.
“Chỉ một chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Khóe miệng Chương Diệp nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, lắc mạnh người một cái, khí thế dồn nén trên người hắn ta ầm ầm bốc phát, dường như có tiếng đao khí âm vang.
Phùng Đạo Vũ không kịp đề phòng, thoáng chốc đã bị đánh bay.
“Sát!”
Nụ cười trên môi Chương Diệp đã hoàn toàn biến mất, hắn ta nhíu chặt mày, khí thế đang bộc phát ra ngoài đột nhiên cô đọng lại.
Hai đầu lông mày sắc bén tựa như một thanh bảo đao.
Hắn ta dùng chưởng làm đao, rõ ràng là không có binh khí nhưng một tay chém ra lại mang theo âm thanh còn sắc bén hơn so với đao kiếm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thế công mạnh mẽ, một khi thi triển liền ào ào đánh úp đến.
Trong phút chốc khiến Phùng Đạo Vũ vô cùng khó chịu, khí thế hung mãnh của Kim Cương Quyền hoàn toàn bộc phát.
Tựa như có ánh đao lóe sáng ngập trời, mặt Phùng Đạo Vũ lộ vẻ trầy trật hết sức, vất vả né trái tránh phải.
Dù vậy vẫn khó lòng tránh thoát, chỉ chốc lát, quần áo trên người đã rách bươm.
Thân thể để lộ vết máu chi chít, thoạt nhìn vết thương không khác gì bị mũi dao sắc bén sượt qua để lại.
Máu tươi bắn ra tung tóe, sắc mặt Phùng Đạo Vũ càng tái nhợt, chỉ có thể cố gắng bảo vệ những vị trí yếu hại trên cơ thể.
Đệ tử nội môn Thanh Vân Môn chấn động, mặt mũi biến sắc.
Thảo nào Chương Diệp nói không cần binh khí, hắn có vũ khí hay không thật ra không có gì khác biệt.
“Kim Cương Phục Ma!”
Khi hắn ta đến bên cạnh Chương Diệp, một đấm vung ra từ tay phải đã có hào quang màu vàng tràn ra.
Thoạt nhìn giống như một ngọn lửa đang rực cháy.
Chương Diệp vẫn không hề nhúc nhích, tay phải dùng lòng bàn tay làm đao, cánh tay làm lưỡi, ngăn ở trước ngực.
Keng!
Kim Cương Chi Nộ của Phùng Đạo Vũ nện mạnh vào tay Chương Diệp, phát ra âm thanh trầm đục tựa như đồng thau va vào nhau.
Hắn ta có cảm giác như mình vừa đánh vào một pho tượng, thế nhưng đối phương lại không hề lay động.
“Chỉ một chút bản lĩnh vậy thôi sao?”
Khóe miệng Chương Diệp nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, lắc mạnh người một cái, khí thế dồn nén trên người hắn ta ầm ầm bốc phát, dường như có tiếng đao khí âm vang.
Phùng Đạo Vũ không kịp đề phòng, thoáng chốc đã bị đánh bay.
“Sát!”
Nụ cười trên môi Chương Diệp đã hoàn toàn biến mất, hắn ta nhíu chặt mày, khí thế đang bộc phát ra ngoài đột nhiên cô đọng lại.
Hai đầu lông mày sắc bén tựa như một thanh bảo đao.
Hắn ta dùng chưởng làm đao, rõ ràng là không có binh khí nhưng một tay chém ra lại mang theo âm thanh còn sắc bén hơn so với đao kiếm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thế công mạnh mẽ, một khi thi triển liền ào ào đánh úp đến.
Trong phút chốc khiến Phùng Đạo Vũ vô cùng khó chịu, khí thế hung mãnh của Kim Cương Quyền hoàn toàn bộc phát.
Tựa như có ánh đao lóe sáng ngập trời, mặt Phùng Đạo Vũ lộ vẻ trầy trật hết sức, vất vả né trái tránh phải.
Dù vậy vẫn khó lòng tránh thoát, chỉ chốc lát, quần áo trên người đã rách bươm.
Thân thể để lộ vết máu chi chít, thoạt nhìn vết thương không khác gì bị mũi dao sắc bén sượt qua để lại.
Máu tươi bắn ra tung tóe, sắc mặt Phùng Đạo Vũ càng tái nhợt, chỉ có thể cố gắng bảo vệ những vị trí yếu hại trên cơ thể.
Đệ tử nội môn Thanh Vân Môn chấn động, mặt mũi biến sắc.
Thảo nào Chương Diệp nói không cần binh khí, hắn có vũ khí hay không thật ra không có gì khác biệt.
“Kim Cương Phục Ma!”