*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Ô Ấn trên lưng toả sáng rực rỡ, chân của Lâm Nhất bỗng nhiên bước ra một bước, ngay lập tức ngưng tụ thành bảy tàn ảnh, mỗi một tàn ảnh lại xuất ra một quyền.
Mỗi một quyền đều chứa sức mạnh Nhất Đỉnh, bảy tiếng thánh âm liên tiếp vang lên, như thể những chiếc đỉnh cổ đang va chạm vào nhau, tạo nên một bản chiến ca hào hùng.
Năm ngón tay Tiêu Phong siết chặt, còn chưa kịp tung ra một quyền Hoả Thiêu Liên Vân thì bảy luồng quyền mang kèm theo chiến ca thánh âm đã đột ngột ập đến.
Ầm!
Tiêu Phong luôn luôn kiêu ngạo đã bị đánh bay ngay tại trận, Hoả Vân Quyền còn chưa kịp phóng thích sức mạnh ngất trời khiến cho nó nổ tung ngay trong cơ thể, quyền mang bật ngược trở lại, sau khi chạm đất, thần sắc Tiêu Phong thay đổi liên tục, cố gắng nhẫn nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nôn ra một ngụm máu lớn.
Ai cũng không ngờ được, tình thế lại thay đổi nhanh như vậy.
“Tốc độ nhanh quá!”
“Đây là Thất Huyền Bộ!”
“Hoả Vân Quyền còn chưa kịp phóng thích mà đã thua rồi, Chung Vân Tiêu này làm sao mà làm được thế?”
Trong mắt đám người Lâm Thu Sam đầy vẻ kinh hãi.
Người trong Tông môn tu luyện Thất Huyền Bộ rất nhiều, nhưng có thể luyện thành thì chẳng được mấy người. Có thể tiểu thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người có thể luyện được đến cảnh giới như Lâm Nhất, dường như trước giờ chưa từng có.
Ngoài thân pháp ra, lực đạo bộc phát ra từ quyền mang của Lâm Nhất cũng khiến đám người Lâm Thu Sam bất ngờ không thôi.
Sức mạnh của một quyền đã đánh lui Hoả Vân Quyền phát huy đến đỉnh phong của Tiêu Phong, loại sức mạnh này thực sự là tu vi của Huyền Võ tầng thứ tư sao?
Trước đó đám đệ tử Hoả minh hò hét nói đánh chết Lâm Nhất thì bây giờ mặt người nào người nấy đều rất khó coi, im bặt như thể đã bị câm hết.
“Các hạ, xưng hô thế nào!”
Tiêu Phong lạnh mặt sải bước lên trước, thần sắc khi nhìn về phía Lâm Nhất đã không còn vẻ khinh thường như khi nãy nữa.
Theo như lời đồn, ở trong núi Mai Kiếm này không hề có quy tắc, tất cả đều tôn sùng thực lực.
Trước mắt, thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra đã đủ để bảo vệ vị trí tôn quý của hắn.
“Chung Vân Tiêu”.
Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều thoáng vẻ nghi hoặc, không chỉ mỗi hai người bọn họ, đệ tử của Hoả minh và liên minh Nghịch Thuỷ đều chưa từng có ai nghe qua cái tên này.
Tầm mắt lại quay trở về trên người Lâm Nhất, Tiêu Phong lạnh lùng nói: “Chung Vân Tiêu? Ta chưa từng nghe qua cái tên này, ngươi hẳn không phải là người của liên minh Phá Quân, Quỷ Hoả và Viêm Nguyệt, vậy hà tất phải nhúng tay vào chuyện này để lo chuyện bao đồng”.
“Việc đã hứa với người khác, ta đương nhiên sẽ phải dốc sức mà làm, thân phận của ta là gì thì không cần ngươi phải lo lắng hộ”.
Lâm Nhất lạnh
Kim Ô Ấn trên lưng toả sáng rực rỡ, chân của Lâm Nhất bỗng nhiên bước ra một bước, ngay lập tức ngưng tụ thành bảy tàn ảnh, mỗi một tàn ảnh lại xuất ra một quyền.
Mỗi một quyền đều chứa sức mạnh Nhất Đỉnh, bảy tiếng thánh âm liên tiếp vang lên, như thể những chiếc đỉnh cổ đang va chạm vào nhau, tạo nên một bản chiến ca hào hùng.
Năm ngón tay Tiêu Phong siết chặt, còn chưa kịp tung ra một quyền Hoả Thiêu Liên Vân thì bảy luồng quyền mang kèm theo chiến ca thánh âm đã đột ngột ập đến.
Ầm!
Tiêu Phong luôn luôn kiêu ngạo đã bị đánh bay ngay tại trận, Hoả Vân Quyền còn chưa kịp phóng thích sức mạnh ngất trời khiến cho nó nổ tung ngay trong cơ thể, quyền mang bật ngược trở lại, sau khi chạm đất, thần sắc Tiêu Phong thay đổi liên tục, cố gắng nhẫn nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nôn ra một ngụm máu lớn.
Ai cũng không ngờ được, tình thế lại thay đổi nhanh như vậy.
“Tốc độ nhanh quá!”
“Đây là Thất Huyền Bộ!”
“Hoả Vân Quyền còn chưa kịp phóng thích mà đã thua rồi, Chung Vân Tiêu này làm sao mà làm được thế?”
Trong mắt đám người Lâm Thu Sam đầy vẻ kinh hãi.
Người trong Tông môn tu luyện Thất Huyền Bộ rất nhiều, nhưng có thể luyện thành thì chẳng được mấy người. Có thể tiểu thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người có thể luyện được đến cảnh giới như Lâm Nhất, dường như trước giờ chưa từng có.
Ngoài thân pháp ra, lực đạo bộc phát ra từ quyền mang của Lâm Nhất cũng khiến đám người Lâm Thu Sam bất ngờ không thôi.
Sức mạnh của một quyền đã đánh lui Hoả Vân Quyền phát huy đến đỉnh phong của Tiêu Phong, loại sức mạnh này thực sự là tu vi của Huyền Võ tầng thứ tư sao?
Trước đó đám đệ tử Hoả minh hò hét nói đánh chết Lâm Nhất thì bây giờ mặt người nào người nấy đều rất khó coi, im bặt như thể đã bị câm hết.
“Các hạ, xưng hô thế nào!”
Tiêu Phong lạnh mặt sải bước lên trước, thần sắc khi nhìn về phía Lâm Nhất đã không còn vẻ khinh thường như khi nãy nữa.
Theo như lời đồn, ở trong núi Mai Kiếm này không hề có quy tắc, tất cả đều tôn sùng thực lực.
Trước mắt, thực lực mà Lâm Nhất thể hiện ra đã đủ để bảo vệ vị trí tôn quý của hắn.
“Chung Vân Tiêu”.
Tiêu Phong và Nguỵ Tùng Hàn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều thoáng vẻ nghi hoặc, không chỉ mỗi hai người bọn họ, đệ tử của Hoả minh và liên minh Nghịch Thuỷ đều chưa từng có ai nghe qua cái tên này.
Tầm mắt lại quay trở về trên người Lâm Nhất, Tiêu Phong lạnh lùng nói: “Chung Vân Tiêu? Ta chưa từng nghe qua cái tên này, ngươi hẳn không phải là người của liên minh Phá Quân, Quỷ Hoả và Viêm Nguyệt, vậy hà tất phải nhúng tay vào chuyện này để lo chuyện bao đồng”.
“Việc đã hứa với người khác, ta đương nhiên sẽ phải dốc sức mà làm, thân phận của ta là gì thì không cần ngươi phải lo lắng hộ”.
Lâm Nhất lạnh